Tiếp sau là loạt những hình ảnh thay đổi, từ non sông, từ biển nước, từ những biến đổi địa chất dồn dập, từ cảm xúc cho đến giác quan, đều ánh lên về thời kỳ xưa cổ đang dần bắt đầu.
Xa xa là núi mòn, sông chảy, là bóng dáng loài người tồn tại và rồi phát triển. Là cuộc chiến đấu cho bình yên sau lưng của con người với yêu thú. Là khởi nguyên cho thần thoại, truyền thuyết huy hoàng xuất hiện, là cái nôi cho văn minh của trăm tộc Bách Việt. Đang lớn mạnh hướng đến phồn hoa…, hướng đến nụ cười cho tương lai thế hệ sau này…
Nhưng…
Cũng là diệt vong, cạnh tranh từ phát triển, cũng là thiên nhiên thử thách loài người. Cũng có nền văn minh hủy diệt bởi nội bộ đấu đá…
Về đất Phong Hiệp có hình bóng Phượng Hoàng, sau lưng là nửa trăm người con đang tạm biệt, người anh em máu mủ về nơi thâm hải, rộng lớn. Lạc Long Quân chia tay Âu Cơ, cùng đàn con về nơi cội nguồn.
Thời đại Con Rồng Cháu Tiên khởi sinh từ đó mà sau thành thần thoại, thần thoại về nguồn gốc dân tộc Việt.
Những hình ảnh ban đầu lướt qua chậm, sau càng lúc càng nhanh về quá trình phát triển của dân tộc Việt. Để có Thiên hạ Đại Ngu - dân an thái hoa, mà kẻ đời gọi sau này là Thiên Hạ Phương Nam!
…
Tất cả những kẻ chứng kiến ngã khụy xuống, mồ hôi tuôn trên trán, hơi thở loạn nhịp, cái cảm giác đi về cội nguồn khó có thể có được. Nay chứng kiến cũng hiểu được “huy hoàng”, là “vĩ đại”, là “tự cường” vươn ra ngoài thế giới, cùng hai từ “trường tồn” - “bất diệt”.
Đám hậu bối thở dốc, vội vàng điều chỉnh lại nội tức bên trong, kiểm soát khí linh xưa cổ thâm nhập. Tất cả ngẫm lại nhưng cũng phải cười lên, nụ cười cho cái tự hào, không khuất phục.
Đây chính là cơ duyên tạo hoá.
Họ nhắm mắt lại, đưa tay lên ngực, hít thở sâu, dần đứng thẳng lên.
Trước mắt hiện ra bốn bức tượng lớn, lần lượt theo phương hướng là Long, Lân, Quy, Phượng.
Đám hậu bối trợn mắt ngước nhìn, cái sừng sững, huy hoàng khiến tất cả phải choáng ngợp.
Càng là vẻ không thể tin nổi.
Tứ tượng nổi danh thiên hạ không hề có Lân, mà thay vào đó là “Giao Long” hay là “Giao”.
Vị thánh nhân kia từ hiện góc khuất của tầm nhìn, ông nói tiếp:
“Năm xưa…”
Trở về với hiện tại, thời gian lại vừa trôi thêm nửa canh.
Sự chán nản đã lan đến tận tâm trí Hạo Dương, hắn bây giờ còn lười cả việc nghĩ ngợi.
Bất chợt.
Bốn tượng xuất hiện, lớp đá mờ vỡ nát, thần thú sống lại, bay trên không gian vô định. Chúng bay lượn trên không, uốn éo, gầm rú, giang đôi cánh rộng lớn, tỏ cái uy thế ngút ngàn không thể so bì bằng hình ảnh nào khác.
Tất cả người bên dưới kinh hãi, nhưng họ càng chờ đợi điều gì đó hơn.
Thân thể Uyên Thư bay dần lên cao, cuối cùng lơ lửng giữa nơi bốn thần thú đang múa lượn.
Những đại thần thú hóa thành nhiều luồng khí linh, mang màu sắc đặc trưng của nguyên tố ngũ hành đại diện, rồi lần lượt đi vào mi tâm của Uyên Thư.
Cùng lúc ấy, tất cả người đi đến không gian vô định tỉnh lại, thân thể trước khi ấy đã hạ xuống. Vị thánh nhân kia về lại bầu không gian, che lấp đi tất cả, đang lúc mọi người còn ngỡ ngàng, chưa hiểu chuyện gì. Ông nói lớn, giọng vang vọng như tiếng chuông:
“Thiên pháp Tứ Trận Tứ Linh Chấn Đồ Trận đã tìm được kẻ có duyên!
Nữ tử Uyên Thư, từ nay sẽ là truyền nhân của ta.
Tứ linh tái khởi, thiên hạ huy hoàng.”
Uyên Thư hấp thụ hết những luồng khí linh đi vào mi tâm, tu vi cũng đó mà thăng lên ba cấp. Từ chỗ Pháp Tu nhị trọng thập đại cảnh thăng lên thành tam trọng cảnh.
Khí chất thoát ra giúp nhiều người biết được thực lực thật sự của nữ tử này.
Nhưng… cũng là khi dã tâm sục sôi, dâng trào bởi nhiều kẻ…
Vị thánh nhân kia nói tiếp:
“Quả thực, lần này tìm kiếm truyền nhân có hơi vội vàng. Cho một nữ tử có phần mạo hiểm…”
Vị thánh nhân chỉ thẳng mặt Văn Thánh nói:
“Tiểu bối ngươi… có đồng ý giúp ta một chuyện không?!”
Văn Thánh từ lâu đã tính ra, nên rất bình thản, dường như chẳng mảy may một điều gì. Ông ung dung tiến đến một bước, cúi đầu bói:
“Tiền bối có gì giao phó, âu là chuyện có thể làm được, tất nhiên sẽ dốc hết sức hèn mọn này.”
Vị thánh nhân tiếp lời:
“Trong tất cả, ta thấy ngươi là kẻ có thực lực thâm sâu nhất, nên muốn nhờ ngươi một chuyện. Tàn hồn ta lưu lại đã quá yếu, tan biến vào kiếp nay mai. Nhưng vẫn còn truyền nhân, quả thực không thể yên tâm.
Thế nên muốn nhờ ngươi để mắt, lưu tâm đến truyền nhân của ta. Nếu thấy khó xử, ngươi có thể nhận nữ tử này làm học đồ theo phép tắc.”
Văn Thánh khom lưng, cúi người khiêm nhường:
“Nếu đây là việc tiền bối nhờ vả, ta đương nhiên sẽ không từ chối. Nhất định sẽ để tâm sâu sắc đến truyền nhân mà ngài lựa chọn.”
Vị thánh nhân gật đầu, nhưng sâu trong ánh mắt vẫn không hề yên tâm cho sau này.
Văn Thánh hiểu ý, ông đứng thẳng người nhìn lên Uyên Thư đang hạ xuống nói, khoé miệng mỉm cười:
“Lý tiểu thư, xem như để tiền bối an tâm. Tiểu thư từ bây giờ có nguyện ý làm học đồ ngoại sư của Văn Miếu không?!”
Cách nói ấy, đã chứng tỏ rất rõ địa vị của Uyên Thư. Không phải Văn Thánh là người không tôn trọng hậu bối, nhưng để ông phải xưng hô như vậy thì ai nhìn vào cũng phải hiểu ra… . Hạo Dương đứng đó đã tê hết cả đôi chân, nhưng so với bây giờ, hắn lại cảm thấy rất thú vị.
Uyên Thư hạ mình xuống, cúi người với Văn Thánh:
“Nữ tử nguyện ý!”. Hơn ai hết, Uyên Thư hiểu được hoàn cảnh của mình bây giờ, nàng thân là nữ mà trên người lại mang theo bảo vật vô giá, điều đó là vô cùng nguy hiểm, càng khó có thể cho rằng những kẻ lòng lang dạ sói sẽ không nảy sinh dã tâm. Bây giờ trước sóng gió có Văn Thánh che chắn, thì nàng sẽ không vụt mất cơ hội này.
Bấy giờ, vị thánh nhân gật đầu, trên khuôn mặt cảm thấy rất mãn nguyện.
Vị thánh nhân viết vào lòng bàn tay vài chữ gì đó, sau đưa nó vụt thẳng đến mi tâm Văn Thánh. Rồi ông mới nói:
“Thứ vừa rồi, xem như là quà hậu tạ ngươi giúp ta đi. Chúng ta không ai nợ ai, nhân quả chấm dứt.”
Văn Thánh cảm nhận được điều gì đó, xong lại tiếp tục cúi đầu, không nói một câu gì.
Vị thánh nhân mỉm cười mãn nguyện, nhìn lại cảnh vật sau giấc ngủ thiên thu, ông chậm rãi nói:
“Tâm nguyện đã hoàn thành, có lẽ ta đi được rồi…”
Bóng hình ông mơ nhạt dần, linh hồn từ dưới chân tan vào không khí…
Khung cảnh ôm trọn nơi này cũng dần tan theo thời gian, hệt như tảng băng đi vào ánh nắng.
Sau tất cả, chỉ còn lại duy nhất tấm da thú.
Đến cuối cùng, mảnh da thú cũng tan biến theo làn gió chạy qua.
Khung cảnh nơi nay trở lại với dáng vẻ thường tình của nó.
Quang Liêm với Duy Ninh công chúa nhắm tới cơ duyên tạo hoá, nay tan thành làn khói. Bất lực mà chẳng thể làm gì, chỉ còn cách bảo toàn lọ sứ chứa Thánh Thủy Hồ Văn an toàn về đến Thành nhà Hồ.
Tiếng nghiến răng đã nghe thấy rất rõ.
Văn Thánh đứng thẳng, tay bấm đốt, miệng lẩm bẩm, ông trở lại với dáng vẻ thanh cao thường tình của mình rồi nói:
“Các vị… xem đến đây, thì kỳ thi khảo có thể hạ màn được rồi! Năm nay quả thực vô cùng thành công, kẻ làm thầy giáo hèn mọn như ta cũng xin cảm ơn đến các vị đã có mặt.”
Văn Thánh cúi đầu trong thoáng qua.
Cuối cùng, ông dõng dạc tuyên bố, kèm theo là tiếng trống đánh…
“Bế mạc thi khảo, thành công tốt đẹp!!!”
Đám người lần lượt ra về.
Quang Liêm cũng Duy Ninh công chúa ra về rất sớm.
Hạo Dương lúc ấy cũng nhân cơ hội ngồi xuống, vừa đặt mông xuống bờ đá gần đó, cái ê chân lan đến toàn thân khiến hắn đau nhức, vẻ mặt ngán ngẩm, thở dài.
Văn Thánh miệng vẫn mỉm cười, hô lớn:
“Các vị trưởng bối, xin hãy ở lại Văn Miếu. Ta còn có việc nhờ mọi người.”
Mấy lão quái nghi hoặc nhìn về phía Văn Thánh, nhận ra ông đang muốn giữ chân họ. Chu đường chủ cúi đầu định nói gì đó, nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dam lam. Ánh mắt ấy khiến tất cả không dám nói điều gì, ngoan ngoãn ở.
Văn Thánh bước lên chỗ ngồi đối diện với Bách thầy thuốc, lão này vẫn rất ung dung, tự nhiên uống trà quan sát như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Bên cạnh ông là cô cháu gái, Ngọc Quỳnh.
Bên dưới, Lê Cát Hưng vẫn chưa vội ra về, ông cùng con gái ngồi an tọa bên dưới. Ý Nhu nàng trông thấy Hạo Dương, nghĩ muốn đi nhưng ngẫm lại đành thôi, không có đủ sĩ khí để tiến bước.
Cái mùi đặc biệt giống hệt như ở làng Thổ Hà xuất hiện.
Đám hậu bối lần lượt rời đi, Chu đường chủ từ trước đã để Kiều Vân rời đi trước.
Văn Thánh đặt chén uống trà xuống bàn, âm thầm truyền âm cho Hạo Dương:
“Ngươi, mau đi mang mấy thứ đồ thưởng cho đám hậu bối ra về cho ta.”
Hắn đương nhiên là không hiểu, ánh mắt ngờ vực liếc nhìn xung quanh, nhưng bỗng từ đâu, Thanh Nhạc bước đến cạnh hắn. Tên này dáng vẻ rất bình thường, miệng mỉm cười mà nói nhẹ:
“Trần Dương huynh, chúng ta đi thôi!”
Hắn tuy cảm thấy khó hiểu, lại hơi mang máng về điều gì đó nhưng vẫn bước theo, coi như đây là nhiệm vụ cuối cùng Văn Thánh giao cho.
Trước khi rời đi, hắn cố liếc nhìn một lần nữa.
Rõ ràng là nữ tử Hồng Thêu kia đã rời đi, cả Uyên Thư cũng không hề thấy mặt.
Hắn biết là hôm nay sẽ có cuộc giao đấu kịch liệt, nhằm tranh đoạt đi giọt Thánh Thủy Hồ Văn kia, chỉ là hắn không biết kẻ nào sẽ đánh với kẻ nào, ai sẽ giao đấu với ai. Ngẫm lại cứ thấy như đây là ý của Văn Thánh…
…
Bách thầy lang uống trà nói:
“Hây à… . Không biết Hoa tiên sinh giữ chúng ta lại là vì điều gì đây?!”
Văn Thánh uống trà, rồi ung dung đáp lại:
“Chỉ là… ta muốn rèn luyện của đám hậu bối diễn ra công bằng thôi. Các vị trưởng bối không nên can dự vào làm gì! Nhân tiện cũng muốn hỏi là: “Các vị có dám đánh cược với ta một điều nhỏ nhặt không?!”