Thiên Hạ Phương Nam

Chương 104: Thi khảo - Công bố



Bài thi được Hạo Dương thu gọn lại, đặt ngay ngắn trên tay. Hắn bước đến, đưa nó cho Văn Thánh, ông cũng lướt qua rồi mỉm cười.

Văn Thánh đứng dậy, chắp tay sau lưng, rồi đi đến trước mặt thí sinh đang đứng nghiêm chỉnh. Vẻ mặt ông thư thái, hài hoà, nho nhã, cất giọng:

- Chúc mừng các ngươi đã vượt bài thi. Ngày mai ta sẽ công bố kết quả.

Nhân tiện đây cũng muốn hỏi thêm các ngươi một câu rằng:

- Sau bài thi này, ngươi ngộ ra điều gì?!

- Hãy suy nghĩ, rồi ngày mai trả lời ta.

Đám tiểu bối thấy vậy, không nói câu gì nhưng sâu trong lòng vẫn ngầm đồng ý, đúng hơn là nghe lời.

Hạo Dương hắn không đủ thời gian để đứng xem, vội bước vào bên trong.

Văn Thánh không quên lễ nghĩa của kẻ làm chủ nhà, ông chắp tay trước ngực với tất cả. Khuôn mặt có ánh nhìn âm trầm:

- Các vị, kẻ đến là khách! Mà khách thì phải tiếp đón, mà tiếp đón thì phải có đạo chủ nhà. Hôm nay tất cả đến đây đều là khách quý của kẻ làm thầy ta, ta cũng có chuẩn bị mấy mâm cơm quê quen thuộc. Không biết các vị có thể ở lại hàn thuyên, uống rượu cho vui?!

Không khí im lặng, trầm mặc. Ai đến đây rồi cũng hiểu đây là chuyện thường tình khi tổ chức kỳ thi khảo của Văn Thánh. Chỉ là họ đợi điều gì đó…

Bách lão lang gãi đùi, gác chân nói lớn:

- Mời… ! Mời, mời cái gì!!! Có cơm niêu gì thì gọn ra mau đi, nhịn từ sáng đến giờ đói lắm rồi. Hôm nay kẻ nào về là không nể mặt Lập Xuân ông rồi! Cớ gì phải mời, biết điều thì ở lại, không thích thì đi về! Có thể thôi.

Bà lão bên cạnh lườm mắt nói gì đó, khiến ông lão cứng họng nhưng vẫn cố nói đầy thách thức:

- Ta cứ nói thế đấy!

Bà lão sôi tiết, lẩm bẩm vài điều mà không thể chửi “mẹ kiếp”.



Văn Thánh xua tay, khung cảnh sân Bái đường thay đổi nhanh chóng, những tấm chiếu lớn được trải ra sân. Nhìn lên trời đã thấy hoàng hôn dần đổ bóng, cảnh vật theo màu ngả cam.

Hạo Dương hắn không biết, cứ thấy lạ vì chẳng thấy Thanh Nhạc với Thư Minh đâu, đến bây giờ thì hắn mới hiểu ra.



Đồ ăn được học trò của Văn Thánh bưng ra ngoài, xếp ngăn nắp ở hai cái chiếu lớn. Chiếu trên là để trưởng bối ngồi, chiếu dưới thì cho những người còn lại. Hạo Dương hắn vốn không định ăn cùng mọi người đâu, nhưng thiết nghĩ lại cũng tự bảo mình phải ra. Vì nếu không ra ngoài thì chẳng khác nào là hắn đang không nể mặt mọi người.

Bốn con gà thịt bày thành bốn đĩa, rắc thêm lá chanh thái nhỏ. Bốn đĩa bánh đa nem rán, canh khổ qua nhồi thịt, lòng mề gà xào giá đỗ. Lại đến miến dong nấu thêm mộc nhĩ, vài đĩa trứng rán vàng ươm điểm hành lá. Không thiếu được mấy đĩa măng tre sào, cũng bởi nơi này nhiều bụi tre.



Mọi người ngồi xuống chiếu nghiêm chỉnh, cảm giác yên tĩnh, chẳng hợp với khung cảnh. Văn Thánh biết vậy cũng không nói gì, ông lấy ra một cái chum lớn, không cần hỏi cũng đoán được đấy là rượu. Văn Thánh nói hồ hởi:

- Các vị, ngày thường không mấy khi uống rượu. Nay nhân có dịp, mọi người đông đủ, ta lấy ra chum rượu nếp này, chúng ta không say không về!!! Mong rằng chút nữa không khí náo nhiệt hơn!

“Được! Được! Đúng ý ta! Đúng ý ta! Rượu của Văn Thánh chắc uống ngon lắm đây nhỉ?!”. Bách lang thầy nói.



Ý Nhu nàng ngồi cạnh Hạo Dương, lại còn dựa dựa. Mọi người nhìn cả hai đầy kỳ lạ, điều này làm hắn cảm thấy hơi ngại, cũng khó chịu vài phần nhưng không nỡ…, không phải không nỡ mà cũng vì từ nhỏ nàng ta đã thế rồi. Hơn nữa Lê Cát Hưng cũng đang nhìn hắn, ánh mắt ông ra rất nghiêm nghị làm hắn cũng không dám.

Âu Giang ngồi kế bên vỗ vai Ý Nhu hỏi nhẹ:

- Ý Nhu muội muội, muội với Trần Dương huynh đây là…

Ý Nhu nàng chẳng để tâm lắm, cứ thế nói thẳng:

- Huynh ấy là ca ca từ bé của muội, chơi thân lắm.

“À…”. Âu Giang thầm cảm thán, đầu có hơi gật.

Dù nghe thấy, dù biết nhưng họ cũng không quá bận tâm đến điều này.

Văn Nguyên rót rượu ra chén đưa cho từng người như để tỏ lễ nghĩa, hắn nâng chén rượu của mình lên trước ngực, mặt đầy tự hào nói:

- Nam tử vô danh tiểu tốt như ta, hôm nay lại may mắn ngồi cùng các vị. Xin tự kính mọi người chén rượu đầu!

Nói rồi tên này uống hết chén rượu trong một hơi.

Duy Ninh công chúa ngồi đối diện hắn cũng nâng chén rượu của mình lên, như để đáp lễ. Tuy là vậy, nhưng cách uống đấy cũng như chỉ là đang nhấp môi, nhấm một chút rượu.

Từng người một nâng chén rượu bày tỏ lễ nghĩa, nhưng mỗi khi kính rượu với Hạo Dương thì đều nhận lại câu nói:

- Xin lỗi ta không uống rượu, lấy trà kính lễ thay vậy!



Có người khó xử, nhưng rồi họ cũng cho nó qua…

Nhưn vậy thì cũng gọi là có không khí rồi, cứ nhìn lên mâm của các trưởng bối là biết ngay. Cái không khí trầm mặc, dường như họ rất sợ hoặc nể nang điều gì đó.



Canh tư sáng hôm sau.

- Ta đã chấm bài thi cả đêm hôm qua, các ngươi làm cho ta thấy rất hài lòng. Tuy là thế, nhưng vẫn phải nói rằng đề thi lần này có hơi nghiêng về Quyền Tu. Xét thế nào thì đây cũng là một bất lợi dành cho nhiều người khác. Nhưng chính vì vậy mà thầy giáo như ta đây lại thấy rất hài lòng.

Các ngươi làm văn rất tốt, hiểu biết phong phú, sâu rộng. Trình bày rành mạch, rõ nghĩa, mà nội dung cũng thật sâu sắc. Ta rất ấn tượng với bài thi của Văn Nguyên, Âu Giang, Cảnh Tuấn và Ý Nhu.

Các ngươi đã giúp thầy giáo như ta có một cái nhìn hoàn toàn mới. Ta rất tán thưởng.

Mọi người bên dưới cũng thầm đoán được ai sẽ là thí sinh đứng đầu khoa bảng năm nay.

Những người được khen thì ho cúi đầu cảm tạ Văn Thánh đã tán thưởng, nhiều kẻ còn lại cũng không nói điều gì như ngầm đồng ý.

- Thí sinh đứng đầu khoa bảng năm nay là…



- Văn Nguyên!!!.

Thanh Nhạc hô lớn.

Văn Thánh vỗ tay tán thưởng, theo sau là những tiếng vỗ tay giòn tan. Cảnh Tuấn quay lại hành lễ:

- Văn Nguyên huynh, chúc mừng huynh đứng nhất khoa bảng lần này. Tuy nói thế nhưng ta thực chưa nể phục hoàn toàn, lát nữa phải xem lại bài dự thi của huynh rồi.

Văn Nguyên cười hồ hởi, đầy sảng khoái:

- Tất nhiên rồi, nếu huynh muốn.

Nhiều kẻ còn lại cũng hành lễ như đang chúc mừng.

Văn Thánh đưa bài thi của Văn Nguyên bay lên không trung, tươi cười nói:

- Ta rất thích!

- Bài của Văn Nguyên không chỉ thể hiện kiến thức uyên bác về võ người Phương Nam, mà còn có khả năng kết nối những tinh túy thành một hệ thống hoàn chỉnh. Điều đáng quý nhất là cách hắn luận bàn về mối quan hệ giữa Dưỡng khí, Luyện thần và Tu tâm - ba yếu tố cốt lõi mà không thể tách rời! Nếu muốn, bây giờ ta sẽ để các ngươi đọc thử.

Văn Thánh phóng lớn bài thi của Văn Nguyên cho tất cả chiêm ngưỡng. Ai nấy đọc qua cũng phải thầm gật đầu công nhận, đặc biệt là mấy lão đầu Quyền Tu.

Văn Nguyên tiến lên, khom người cung kính:

- Tiểu bối không dám nhận lời khen quá đáng. Đây đều là nhờ may mắn học được từ thầy dạy!

Văn Thánh xua tay:

- Ồ… . Là thầy ngươi dạy sao?! Ta thật tò mò đấy! Có thể cho ta biết tiên đồng đạo không?!

Văn Nguyên ấp úng:

- Cái này…

Văn Thánh cười khà khà:

- Thôi vậy, ta cũng không làm khó ngươi nữa.



Ông nói tiếp:

- Nhưng ta vẫn còn một câu hỏi từ hôm qua: Sau bài thi này, các ngươi ngộ ra điều gì?

Sân Bái đường im lặng. Một lúc lâu, Âu Giang bước lên trước một bước:

- Tiểu bối ngộ ra rằng: “Võ Đạo Phương Nam không phải là con đường của sức mạnh thuần túy, mà là sự hòa hợp giữa thân - tâm - trí. Như nước, yếu mềm nhưng có thể thích nghi với mọi hình dạng, có thể chảy qua mọi chướng ngại."

Văn Nguyên cũng bước lên:

- Tiểu bối hiểu rằng: “Trong thời đại nhiễu nhương này, con đường nhu đạo của phương Nam không phải là nhún nhường hay yếu đuối, mà là biết cách uyển chuyển để tìm ra sức mạnh thực sự - như nước có thể mài mòn đá cứng với thời gian.”

Ý Nhu nàng cũng không kém cạnh, tiến lên nói với giọng trong trẻo:

- Nữ tử ngộ ra rằng: “Tu tâm mới là cảnh giới cao nhất. Võ không phải để hại người, mà để bảo vệ chính nghĩa. Người tu võ mà không tu tâm, chỉ là kẻ cường bạo.”

Văn Thánh cười nhạt, nụ cười trên môi thật nhạt nhẽo, theo sau đó là ánh nhìn đầy xa xăm:

- Hà hà… . “Chính nghĩa” sao?! Hà hà hà! Đúng là chính nghĩa.

Câu nói của Văn Thánh mang đầy hàm ý khiến mọi Ý Nhu cảm thấy hơi khó xử…

Cảnh Tuấn trầm mặc đã lâu, hắn khom người bước đến nói cung kính:

- Qua bài thi vừa rồi, ta đã ngộ ra rất nhiều điều. Đặc biệt ta đã thấy được cái cốt lõi trong võ người Phương Nam.

- Trong kiếm pháp có lấy “nhu” thắng “cương” thì võ người Phương Nam cũng giống như thế. Nhưng trải qua thời gian dài tiếp nối và phát triển, “nhu” và “cương” trong võ người Phương Nam không đơn thuần chỉ là hai khái niệm. Ở đây, chúng như hoà làm một, trong “nhu” có “cương”, trong “cương” có “nhu”, hệt như dòng nước chảy. Khi nhẹ nhàng, đẹp đẽ bình yên, khi thác đổ mãnh liệt, cuộn trào, lấp đầy mọi khoảng trống, vươn xa không ngừng đến vùng trời mới.

- Đó không chỉ là mối liên kết giữa thân - tâm - trí, đó còn là cái huyền diệu trong võ của người Phương Nam.

- Đúng! Chính là “huyền diệu”, chính là biến hoá qua nhu - cương - “mãnh” trong võ đạo.

“Nhu quyền mãnh thú

Cương quyền mãnh tướng

Tinh hoa đất trời

Quy tại thân ta.”

Cảnh Tuấn hắn nói, lại nhắm nghiền mắt lại, trong tâm đang suy nghĩ về một điều nào đó. Hắn như đang hòa mình vào suy nghĩ, hoà mình vào lời mình nói, bản thân như thoát khỏi thực tại.

Khí linh trời đất tràn về xung quanh hắn, hấp thụ nơi mi tâm một cách thụ động.

Mấy lão tiền bối cũng nhận ra là tiểu bối này đã ngộ đạo, đã ngộ ra chữ Mệnh Lộ cho mình. Điều này khiến tất cả đều kinh ngạc.

Văn Thánh cười khà khà đầy sảng khoái:

- Ha ha ha!!! Đúng chính là như vậy! Chính là như vậy!

- Tiểu bối ngươi tại đây đã mông lung ngộ ra cho mình chữ Mệnh Lộ “Mãnh”. Tại đây, Văn Thánh đời thứ chính Hoa Lập Xuân ta, giúp ngươi hoàn thiện, tự thân viết chữ hợp mệnh với ngươi! Một chữ:

- Mãnh!!!

- Nhưng “mãnh” trong võ đạo Phương Nam phải là:

"Mãnh hổ Phương Nam mãnh khí tràn

Cước công, túc tiến, khí hào quang

Một thân luyện võ ngàn năm hùng

Mãnh đạo truyền đời, mãnh chí gan"

“Ha ha ha!

Văn Thánh đặt nét bút vào không trung, từng nét mực hoàn thiện chữ “mãnh” đưa thẳng nó vào mi tâm Cảnh Tuấn. Ánh sáng vàng kim loé lên khiến tất cả phải chói mắt…

Tiếng cười của Văn Thánh rõ nét vang vọng khắp non sông!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com