Thế nhưng, bọn họ nào có hay biết được rằng, Đặng Uyển Uyển bề ngoài thì tỏ ra là đang phát cháo để cứu trợ người dân, nhưng thực chất ở sau lưng, nàng ta lại đang ngấm ngầm thông đồng với những tên thương nhân bất lương, cố tình đẩy giá lương thực lên cao ngất ngưởng, rồi từ đó mà kiếm được một khoản chênh lệch kếch xù.
Trong khi đó, ta lại cho người phân phối số lượng lương thực mà mình đã thu mua được cho các gia đình thương nhân hoặc những thế gia cao môn vọng tộc ở trong kinh thành.
Những gia đình này vốn dĩ trong kho cũng đã có sẵn một chút ít thực phẩm dự trữ rồi.
Lương thực của đám dân chúng bách tính, nếu chỉ dựa vào một mình ta và Đặng Uyển Uyển thì chắc chắn sẽ không thể nào đủ được.
Vào lúc này, chỉ cần có một người đứng ra để liên kết các gia đình lại với nhau, kêu gọi mọi người cùng chung tay góp sức, thì hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều so với việc chỉ có một mình ta đứng ra gắng sức.
Lần này có được nhiều người cùng chung tay giúp đỡ, nên ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít.
Thế nhưng, tuyết thì dường như vẫn chẳng hề có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy là sẽ ngừng rơi.
Hôm đó, cũng giống như thường lệ, ta lại cho người đứng ra phát cháo ở ngay trước cửa tửu lâu, thế nhưng không hiểu sao, xung quanh lại tụ tập rất đông đám dân chúng bách tính.
Bọn họ lớn tiếng la hét, nói rằng không cần cháo, mà lại đòi ta phải trả lại số lương thực mà ta đã tích trữ cho họ.
Một người trong số họ hét lớn. “Lũ nhà giàu các người, gom hết sạch lương thực trong thành về mà chất cho đầy trong phủ, lại còn mua sạch cả những tiệm gạo khiến cho giá cả tăng vọt lên, giờ lại còn bày đặt ra cái trò giả nhân giả nghĩa mà đi phát cháo. Chẳng lẽ chúng ta lại phải nhìn vào mặt của các người mà ăn cơm hay sao.”
Một người khác cũng nói theo. “Đúng vậy. Mau trả lại lương thực cho chúng ta. Chúng ta đâu phải là không có tiền, cớ sao lại phải chịu cái cảnh này để cho các người giả vờ làm việc tốt chứ.”
Ta nghe vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận.
Ta nói. “Ta làm việc thiện mà cuối cùng lại trở thành một kẻ lòng lang dạ sói trong miệng của các người hay sao. Số lương thực mà ta mang ra để phát cho mọi người, đều là do ta đã phải cho người đi đến tận các trấn lân cận để mà mua về. Mỗi một khoản chi tiêu, ta đều có sổ sách ghi chép lại rõ ràng, giá gạo tăng cao chẳng có bất cứ liên quan gì tới ta cả. Các vị nói rằng không có chứng cứ, vậy thì hãy cùng ta đi tới nha môn để đối chất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thế nhưng, bọn họ vẫn không chịu dừng lại. “Không có chứng cứ ư. Chính là chị ruột của ngươi đã tự miệng nói ra đó, hôm qua ai tới đây để lấy cháo cũng đều đã nghe thấy cả rồi. Các ngươi vốn là người một nhà, chẳng lẽ lại đi lừa gạt những người ngoài như chúng ta hay sao.”
Trước cơn thiên tai khắc nghiệt, khi mà tính mạng của con người đang bị đe dọa một cách nghiêm trọng, thì chỉ cần đôi ba lời nói bóng gió cũng đã có thể khiến cho lòng người trở nên hoang mang, rồi bùng lên một cách dữ dội.
Nếu như sự việc này bị đẩy đi quá xa, thì bốn chữ “đầu cơ tích trữ” sẽ mãi mãi bị khắc sâu vào danh tiếng của ta.
Nếu như hoàng thượng mà trách tội, thì ta sẽ lập tức trở thành một kẻ tội đồ đã kiếm lợi từ quốc nạn.
Chiêu này của Đặng Uyển Uyển tuy không hề mạo hiểm, thế nhưng xác suất thành công lại vô cùng lớn.
Trước kia, ta chưa từng một lần để cho sự việc thực sự phải đưa đến nha môn, bởi vì ta vẫn còn e ngại rằng bọn họ vẫn đang nắm trong tay tiểu nương của ta.
Thế nhưng giờ đây, ta đã không còn bất cứ thứ gì để mà mất nữa rồi.
Trước mặt tất cả mọi người, ta đã sai người của nha môn đến để bắt giữ Đặng Uyển Uyển.
Sau đó, ta lại lấy hết sổ sách ra, để cho họ kiểm tra lại từng khoản một.
Đặng Uyển Uyển vẫn cố tình chống chế. “Ai mà biết được những thứ đó là thật hay giả chứ. Nếu như nàng chỉ ghi lại những khoản có lợi cho mình thì sao.”
Ta nói. “Chị đúng là một người chu đáo. Hay là để chúng ta mời những vị chủ tiệm gạo tới đây, để cho họ nhận mặt xem thế nào, chắc chắn sẽ không thể nào oan uổng cho bất cứ ai được đâu.”
Lời khai của những vị chủ tiệm gạo cùng với những người dân đã gây rối lúc trước, đã khiến cho Đặng Uyển Uyển không còn bất cứ đường nào để mà xoay chuyển tình thế được nữa.
Theo như luật pháp đã quy định, tội vu cáo sẽ phải bị xử phạt rất nặng.