Thiện Ác Ắt Có Báo Ứng

Chương 21



Những tên thương nhân đã cố tình giấu lương thực, rồi tăng giá một cách phi pháp, đều sẽ phải chịu hình phạt tiền, ngoài cái phần lương thực mà họ đã phát chẩn ra, thì còn phải nộp thêm một khoản tiền phạt rất lớn nữa.

Thế nhưng, nhà họ Tào, ngay khi Đặng Uyển Uyển vừa mới bị bắt, đã lập tức quyết tâm chia nhau cho bằng hết số của hồi môn của nàng ta, nhất quyết không chịu bỏ ra lấy một đồng bạc nào.

Phụ thân của ta thấy quá mất mặt, liền tìm cách đẩy hết trách nhiệm sang cho đích mẫu.

Đích mẫu thì lại muốn giữ tiền cho đứa con trai yêu quý của mình, nên lại tiếp tục đẩy việc này sang cho tổ mẫu.

Tổ mẫu thì vẫn là cái chiêu bài cũ, lấy cái lý do “gia hòa vạn sự hưng” ra để mà ép ta phải xuất tiền.

Thế nhưng, ta và bọn họ từ lâu đã chẳng còn là người một nhà nữa rồi.

Tổ mẫu sau khi suy nghĩ đắn đo rất nhiều, cuối cùng đã quyết định đưa nhà họ Tào ra trước công đường.

Vụ việc này cứ thế mà kéo dài mãi cho đến tận khi Đặng Uyển Uyển được ra khỏi ngục thì mới tạm thời dừng lại.

Đúng vào lúc đó, Từ Hành Chi cũng đã khải hoàn trở về kinh thành.

11

Từ Hành Chi sau khi trở về, thoát khỏi được cái lằn ranh sinh tử mong manh, đã ôm chầm lấy ta mà nói. “Nương tử. Hôm đó ta đuổi theo kẻ địch, chạy được nửa đường thì lại nhớ tới cái câu ‘chớ nên truy đuổi kẻ địch đã cùng đường’ mà nàng đã viết ở trong thư. May mà nhờ có nàng đó.”

Ta cũng ôm chặt lấy hắn.

Cả Hầu phủ lúc này đều ngập tràn trong niềm vui sướng, hân hoan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau những ngày Tết, gió tuyết cũng đã dần dần ngớt đi, triều đình bắt đầu cho phát bạc để cứu trợ thiên tai.

Mọi chuyện vốn dĩ đã đang chuyển biến theo một chiều hướng tốt đẹp, thế nhưng không ngờ được rằng, dịch bệnh lại đột ngột bùng phát.

Việc này quả thực chẳng có một ai có thể ngờ tới được.

Dịch bệnh lây lan với một tốc độ rất nhanh, khiến cho ai ai cũng đều cảm thấy vô cùng sợ hãi, lo lắng sẽ bị lây nhiễm.

Kinh thành lúc này đường sá đều trở nên vắng tanh, không một bóng người qua lại.

Không hiểu sao, đích mẫu của ta bỗng nhiên lại tìm đến tận cửa, còn mang theo rất nhiều loại dược liệu quý hiếm, miệng thì không ngừng gọi tên của ta.

Bà ta nói. “Vu nha đầu. Con vẫn còn đang giận mẫu thân hay sao. Mẫu thân tuy rằng đã làm nhiều việc không đúng, thế nhưng dù sao thì ta cũng là trưởng bối của con. Ta chỉ lo lắng rằng nhà của con không có đủ thuốc để dùng, cho nên mới đặc biệt mang tới đây. Con lại không chịu ra khỏi phủ để mà gặp ta lấy một lần hay sao.”

Chuyện này quả thực quá mức kỳ lạ, ta nào dám tùy tiện mà ra gặp bà ta chứ.

Ta liền sai một tên tiểu tư cầm gậy mà đuổi bà ta đi, rồi lại bảo người dùng lửa lớn mà thiêu rụi cho bằng hết tất cả những thứ mà đích mẫu đã mang đến.

Vị thầy thuốc sau khi tới khám bệnh xong, liền khen ta đã làm rất đúng.

Ông ta nói. “Đặng phủ này thật đúng là một nơi tà ma, quỷ quái. Bọn họ hẳn là đã bị nhiễm bệnh từ sớm rồi, hơn nữa còn nặng hơn rất nhiều người khác nữa. Nhất là cái cậu con trai út đó, nếu như không có chuyển biến gì tốt hơn, thì e rằng sẽ không thể nào qua nổi được mùa hè này đâu.”

Ta lại một lần nữa cảm thấy bàng hoàng, kinh hãi trước lòng người hiểm ác, khó lường.

Thế nhưng, Công công của ta đã sớm nhận ra được điều bất thường.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com