Ta liền bỏ tiền ra mua một ngôi nhà nhỏ nằm ở khu phố chỉ cách Hầu phủ đúng một con đường để cho tiểu nương của ta ở.
Nàng từ đó suốt ngày theo ta bận rộn ngược xuôi, ra vào không một lúc nào ngơi nghỉ.
Ta cẩn thận tính toán lại thời gian, trong lòng thầm nghĩ, sắp đến cái kiếp nạn tuyết tai lạnh buốt đến cắt da cắt thịt, đất đai thì đóng băng cứng như gương giống hệt như ở kiếp trước rồi.
Trận tuyết ấy đã đến một cách vô cùng đột ngột, lại rơi xuống rất dày, khiến cho người dân trong thành phản ứng không kịp, đường sá đều bị phong tỏa, nhà nào nhà nấy cũng đều đã cạn kiệt hết sạch lương thực dự trữ.
Ta định bụng sẽ làm giống như ở kiếp trước, dùng danh nghĩa của tửu lâu để mà thu mua một lượng lớn thực phẩm, rồi chất cho đầy trong kho.
Thế nhưng, ta lại phát hiện ra rằng, giá cả của các loại thực phẩm lúc này đã tăng lên một cách đáng kể.
Sau khi hỏi han kỹ càng, ta mới biết được rằng, Đặng Uyển Uyển cũng đang làm một việc y hệt như ta.
Đến lúc này, ta mới hiểu ra được vấn đề.
Ở kiếp trước, vào đúng thời điểm này, Tào Thận Sơ đã vào được trong triều để làm quan. Để có thể hỗ trợ cho con đường làm quan của hắn được thuận lợi, ta đã từng cho dựng những quầy phát cháo để cứu trợ người dân trong cơn đói kém, với mong muốn là trước mặt hoàng thượng có thể giành được danh tiếng của một người vợ hiền đức.
Đặng Uyển Uyển lần này, rõ ràng lại đang muốn sao chép lại y hệt con đường ấy của ta.
Ta liền sai người làm đi xa hơn một chút, tìm đến các thị trấn lân cận, nếu như có lương thực thì cứ dùng bạc mà thu mua hết về.
Trong Hầu phủ mấy ngày nay, không khí ai nấy cũng đều vô cùng lo lắng, bất an.
Chiến báo từ ngoài biên cương vừa mới truyền về, nói rằng Từ Hành Chi đã bị mất liên lạc, hành tung hiện tại không rõ ràng.
Ta không dám nghĩ sâu xa hơn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người ấy, một người thanh tao, lịch lãm tựa như ánh gió mát trăng thanh, ta chỉ mong sao cho hắn được bình an vô sự, thuận lợi trở về.
Không biết Đặng Uyển Uyển đã nghe được tin tức này từ đâu.
Mỗi một lần gặp mặt ta, nàng ta đều không quên buông ra những lời lẽ châm chọc, mỉa mai.
Nàng ta nói. “Ta còn tưởng rằng ngươi gả vào Hầu phủ thì có thể thay đổi được vận mệnh của cái tên tàn phế đó, ai ngờ được rằng, giờ đây ngay cả tính mạng của hắn cũng khó mà giữ nổi.”
“Nếu như không phải là vì ngươi, cái đồ hạ tiện này, ra ngoài nói năng linh tinh, hàm hồ, khiến cho phu quân của ta phải phân tâm trong việc học hành, thì ngươi nghĩ rằng ngươi với tiểu nương của ngươi có thể dễ dàng rời khỏi Đặng gia như vậy hay sao.”
Trong lòng ta chỉ thầm lẩm nhẩm một câu. “Không được tức giận, không được chửi bới, phải tích phúc đức cho thế tử.”
Ta càng tỏ ra im lặng, thì nàng ta lại càng thêm chắc chắn rằng Từ Hành Chi sẽ không thể nào tránh khỏi được cái vận mệnh bi thảm giống như ở kiếp trước.
Nàng ta lại càng tỏ ra kiêu ngạo, lại càng thêm phần quá quắt, ngang ngược.
Tết Nguyên Đán cũng đã đến gần, và rồi, trận tuyết lớn khiến cho người người đều phải khiếp sợ cũng đã kéo tới.
Dân chúng ở xung quanh sau khi đã ăn hết sạch số lương thực dự trữ trong nhà, mới bàng hoàng nhận ra rằng mình đã không còn bất cứ thứ gì để mà ăn nữa.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc khi nhận ra điều bất thường này.
Đặng Uyển Uyển thấy vậy, liền lập tức cho dựng những quầy phát cháo để cứu trợ người dân.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, khắp trong ngoài kinh thành, ai ai cũng đều cất lời ca ngợi, tán dương nàng ta.
Phụ thân và đích mẫu của ta lại càng ngày càng thường xuyên đứng ở trước những quầy phân phát cháo, cố tình tạo ra một vẻ ngoài rộng lượng, nhân từ.