Thiện Ác Ắt Có Báo Ứng

Chương 18



“Thế nhưng, con gái của ta thì có lỗi gì chứ. Rõ ràng là Tào cô gia đã để mắt tới nó, vậy mà cháu gái của người lại nhẫn tâm muốn bán nó vào kỹ viện. Ta đã ngày đêm cầu xin người, người ngoài miệng thì đồng ý, thế nhưng sau lưng lại chẳng thèm đếm xỉa gì đến, chỉ qua loa cho xong chuyện mà thôi.”

“Nếu như không phải nhờ có thế tử phi ra tay giúp đỡ, thì con gái của ta e rằng đã phải c.h.ế.t ở trong kỹ viện từ lâu lắm rồi.”

Tổ mẫu nghe đến đây, liền lảo đảo lùi lại mấy bước, đứng không còn vững nữa.

Ta liền quay sang hỏi vị đại nhân kia, rằng theo như luật pháp hiện hành, thì việc này nên được xử lý như thế nào.

Vị đại nhân đáp lại. “Việc này… nếu như nói là chuyện trong nhà thì cũng được, mà nói là một vụ án trộm cắp thì cũng không sai, tất cả đều tùy thuộc vào ý muốn của người bị mất đồ mà thôi.”

Ta quay sang nhìn tổ mẫu, rồi nói. “Người tuổi cũng đã cao rồi, ta cũng không đành lòng nào mà để cho người phải chịu khổ cực trong chốn lao tù. Nếu như người đồng ý trả lại toàn bộ số của hồi môn của tiểu nương, kèm theo một tờ giấy hòa ly, thì ta sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Còn nếu như người không chịu, thì ta không chỉ tố cáo tội trộm cắp, mà còn tố cáo cả tội cố ý giam giữ người nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tổ mẫu vốn dĩ luôn muốn giữ được cả thể diện lẫn lợi ích, thế nhưng bà ta đã làm cho ta không vui, thì ta nhất định sẽ khiến cho bà ta phải mất cả hai thứ đó.

Tổ mẫu giơ tay lên, giọng nói run rẩy. “Được. Được. Những gì đã mang đi làm của hồi môn, ta sẽ đều trả lại hết cho các ngươi.”

Đặng Uyển Uyển nghe vậy, liền không chịu. “Không được đâu, tổ mẫu. Nếu như con không có những thứ đó, thì làm sao con có thể sống yên ổn ở nhà chồng được chứ. Không có của cải để phòng thân, thì mẹ chồng sẽ chỉ biết hành hạ, đày đọa con mà thôi.”

Đích mẫu cũng tỏ ra không đồng ý. “Những thứ đó là ta để dành cho con trai của ta, khi trước chính người đã nói là sẽ lấy của hồi môn của Tôn di nương, việc này chẳng có liên quan gì đến ta cả.”

Cuối cùng, vẫn là tổ mẫu phải tự mình bỏ tiền ra để mà bù đắp vào khoản thiếu hụt này.

Tiểu nương của ta, cuối cùng rồi cũng đã được tự do.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com