Thiện Ác Ắt Có Báo Ứng

Chương 17



Vị đại nhân kia khoát tay một cái. “Trước hết hãy cứ xét đến chuyện mất trộm đã, xin hỏi người báo quan có nhân chứng, vật chứng gì không.”

Một vị đại nha hoàn vẫn luôn đứng hầu hạ bên cạnh tổ mẫu lúc này mới bước ra.

Đó chính là người nha hoàn hồi môn của tổ mẫu.

Bà ta nói. “Nhân chứng, vật chứng ư. Ta chính là nhân chứng đây.”

Trên mặt tổ mẫu lộ rõ vẻ khó có thể tin được.

Vị nha hoàn kia nói tiếp. “Của hồi môn của Tôn di nương chính là do lão phu nhân đã sai ta đi lấy. Ban đầu thì chỉ lấy từng chút một, sau khi lấy xong thì lại mang đến một tiệm cầm đồ kín đáo để mà đổi thành bạc trắng. Mỗi một món đồ mà ta đem đi cầm, ta đều có ghi chép lại cẩn thận, nếu như đại nhân cần, ta sẽ lập tức trình lên ngay.”

“Sau đó, khi vị đại tiểu thư thành thân, trong phủ vốn dĩ cũng chẳng còn lại bao nhiêu đồ đạc đáng giá, lại còn phải để dành cho cháu trai nữa. Thế là lão phu nhân đã quyết định lấy đi toàn bộ số của hồi môn của Tôn di nương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Niêm phong bên ngoài sở dĩ không bị hỏng, là vì ta đã dùng nước nóng để hấp cho mềm ra, rồi mới cẩn thận bóc ra, cho nên mới có thể giữ được nguyên vẹn như vậy.”

Tổ mẫu ôm lấy n.g.ự.c mình, giọng nói run run. “Bấy lâu nay ta đối đãi với ngươi như thế nào, ngươi tự mình biết rõ, cớ sao bây giờ ngươi lại nỡ lòng nào mà đổ hết tội lỗi lên đầu ta như vậy.”

Đứng trước bài vị của tổ tiên trong từ đường, mà bà ta vẫn còn cố chấp, cứng miệng mà chống chế.

Tổ mẫu bề ngoài thì luôn tỏ ra hiền từ, nhân hậu, thế nhưng thực chất lại là một người rất giỏi tính toán, mưu mô một cách thầm lặng.

Vị nha hoàn kia lại tiếp lời. “Người không cần phải giả bộ nữa đâu. Ta đã hầu hạ người suốt mấy chục năm nay rồi, người là hạng người như thế nào, ta hiểu rõ hơn ai hết.”

“Từ khi còn nhỏ, ta đã bắt đầu hầu hạ người, đến khi con gái của ta được sinh ra, thì nó cũng lại tiếp tục hầu hạ cháu gái của người. Đến khi cháu gái của người xuất giá, người lại bắt con gái của ta phải đi theo làm của hồi môn, để giúp nàng ta quản lý việc nhà. Ta đã nghĩ rằng, người coi trọng nó như vậy, đó cũng là phúc phần của nó.”

“Thế nhưng, cháu gái của người lại là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, không cho phép Tào cô gia được nạp thêm thiếp thất, cũng không cho phép những người thiếp thất đã mang thai được bước chân vào cửa. Điều này vốn không đến lượt ta phải lên tiếng.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com