Thay Hồng Trướng, Kết Duyên Trăm Năm

Chương 4



8.

Tối hôm ấy, ta cùng thế tử dùng bữa.

Bàn ăn trải đầy mỹ vị: bắp cải trắng luộc, củ niễng xào gừng, thịt thỏ xào quả sơn thù, cá trắm hấp đậu tương nước, thịt ba chỉ kẹp quả mận mật ong... 

Món nọ nối món kia, đầy ắp một bàn. 

 

Vậy mà chủ nhân ghế chính lại chỉ nhấp nháp qua loa, tinh thần nhàn nhạt.

"Nghe nói nàng đã đi thăm Ninh di nương?"

 

"Vâng. 

Tuy thần sắc có phần tiều tụy, nhưng giờ đã ăn uống được rồi."

"Chăm sóc dạy bảo một thời gian, cũng có thể vì Vương phủ khai chi tán diệp."

Ta đáp thẳng thắn. 

 

Thế tử nghe vậy khẽ ngẩn ra, rồi bất giác bật cười:

"Phu nhân quả thật khoan dung độ lượng."

 

Ta mỉm cười, nhẹ giọng:

"Được chia sẻ nỗi lo cùng thế tử, là phúc phận của Thư Ngọc."

 

Vừa dứt lời, đã thấy thế tử lại cười.

Hắn khoác trên mình áo gấm màu trầm, hoa văn uốn lượn, dáng vẻ tôn quý tựa như được trời sinh ra để ngồi nơi cao nhất, nhưng sắc mặt lại ôn hòa thong thả.

 

"Chỉ tiếc rằng...." 

Hắn chậm rãi nói: 

"Ta vốn không có ý định để nàng ta mang thai."

 

"Ừm?"

Ta kinh ngạc, vội hỏi: 

"Nếu vậy, chẳng phải bao công sức vừa rồi đều uổng phí sao?"

 

Thế tử nhàn nhã gắp một đũa bắp cải luộc, thong thả nhai kỹ, nuốt xuống rồi mới đáp:

 

"Chẳng qua ta chỉ không muốn để người khác đùa giỡn trên đầu mình."

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

"Chuyện ta bệnh nặng, ai ai cũng biết.  Phó Thư Ninh chịu gả, vốn vì tham vọng hư vinh."

"Con người có lòng tham, vốn dĩ cũng không trách được.  Nhưng đến khi nguy cấp thì phản bội, lại còn sai muội muội thay thế — đó là kẻ không biết gánh vác."

"Gặp muội muội rồi, chẳng những không hối hận, ngược lại còn liên tiếp đòi hỏi — chính là vì tự lợi của bản thân."

"Tham lam vinh hoa, không có trách nhiệm, lại còn ích kỷ, một kẻ vừa ngu xuẩn vừa xấu xa như vậy — ta cần gì để nàng ta sinh con nối dõi?"

 

Ánh trăng trong vắt chiếu lên khuôn mặt thế tử, như phủ lên một tầng ánh sáng mờ mờ dịu nhẹ,  khiến những đường nét đẹp đẽ của hắn càng thêm sáng rực.

Hắn khẽ mỉm cười, từ trong đĩa gốm nhón lấy một quả nho, bóc vỏ nho một cách khéo léo, rồi đưa tới trước mặt ta.

 

Ta nhất thời không dám nhận, trong lòng ngập ngừng đánh trống.

"Thế tử, thiếp... thiếp năm nay mới mười bốn thôi..."

 

"Không sao," 

Hắn cười dịu dàng: "ta chờ nàng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Thấy ta không chịu nhận nho, hắn cũng chẳng giận, chỉ tiện tay bỏ vào miệng mình, nhai nuốt thong thả.

"Đại phu nói, ta nhiều nhất cũng chỉ sống được thêm hai năm nữa."

"Hai năm sau, nàng cũng vừa vặn tròn mười sáu."

 

"Không... thiếp..." ta vội định nói thì .... 

Thế tử đã cúi đầu, đôi mắt trong khoảnh khắc phủ đầy u sầu: "Phu nhân không bằng lòng sao?"

 

Nhìn gương mặt mang theo tia ảm đạm ấy, ta chỉ đành bất lực gật đầu:

"Thiếp bằng lòng."

 

9.

Chỉ cần thế tử qua đời trong vòng hai năm, ta liền có thể tự do rời đi, tiêu d.a.o tự tại.

Như vậy thì...

 

Trên bàn, bát sứ trắng tinh chứa canh thuốc sẫm màu, khói nóng lượn lờ bốc lên.

 

Ta chợt nhớ ra: trong phấn son của nữ tử có chứa chu sa. 

Thứ này tuy không thể lập tức đoạt mạng, nhưng nếu lâu ngày dùng vào cơ thể, cũng đủ hủy hoại thân thể người.

Mà thân phận thế tử phi như ta, vốn chẳng thiếu gì nhất ngoài phấn son nước hoa.

 

Một ý nghĩ xấu nảy lên trong lòng, khiến mặt ta đỏ bừng.

Ta lén lút đảo mắt nhìn quanh — trong gian phòng rộng rãi sáng sủa, chỉ có ta và thế tử, không còn ai khác.

 

Thế tử đã ngủ say, tiếng hô hấp đều đều, chẳng hề giống như giả vờ.

Trong tình cảnh này, nếu ta âm thầm rắc một chút phấn son xuống, cũng chẳng ai hay biết.

Chỉ cần thế tử c.h.ế.c đi, xiềng xích trói buộc ta cũng tan biến — từ đó tự do tự tại, không ai giam hãm.

 

Ra tay đi, nhanh lên nào!

Ta nắm chặt nhúm phấn son đã cào ra từ mặt mình, nhưng tay lại cứng đờ giữa không trung, chần chừ mãi chẳng dám buông xuống.

 

Ngay lúc ấy, thế tử khẽ xoay mình, giọng buồn ngủ mơ hồ gọi:

"A Ngọc, thuốc nấu xong chưa?"

 

"Xong rồi."

Ta bưng bát thuốc, một muỗng rồi lại một muỗng, từ tốn đút từng thìa vào miệng hắn.

Trong lòng chỉ trào dâng một nỗi thất vọng:

Quả nhiên, ta vẫn mềm lòng. Không đủ tàn nhẫn để xuống tay lấy mạng người.

Bản tính do dự như thế... đời này khó mà thành đại sự.

 

"Nhờ có phu nhân bên cạnh, thuốc uống cũng ngọt hẳn."

Thế tử uống cạn bát thuốc, còn lè lưỡi l.i.ế.m nhẹ mép thìa như trẻ con.

 

Ta tâm trí rối bời, chỉ ậm ừ lấy lệ, chẳng để ý tới vẻ mặt hắn.

 

Thế nhưng, trong đôi mắt thế tử lúc này, ánh lên nụ cười cong cong như trăng non, hai chiếc răng nanh nhỏ cũng vô thức lộ ra, tựa như vừa nhặt được món bảo vật trong tay.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com