Thay Hồng Trướng, Kết Duyên Trăm Năm

Chương 3



6.

So với ta, tỷ tỷ tự nhiên ngọc ngà cao quý.

Nhưng nếu so với Thư Hoa, cán cân ấy lại lần nữa nghiêng lệch.

Nửa canh giờ sau, tỷ tỷ đã bị trói chặt như con lợn đất, bộ dạng chật vật, lôi thôi, bị lôi thẳng vào phủ Lương vương.

 

Thế tử ngồi nhàn nhã thưởng trà, chẳng buồn ra lệnh cởi trói.

Cứ mặc tỷ tỷ giận dữ gào khóc, vùng vẫy, mắng chửi.

 

Phu nhân đi cùng tức đến xanh cả mặt, quát lớn:

"Thư Ninh là thê tử của ngài, sao ngài có thể đối xử với nó thế này?"

 

Thế tử cười nhạt, giọng điệu biếng nhác mà lạnh lùng:

"Nói nghe như thể ta tự tay thắt dây thừng lên người nàng ta vậy... 

Chẳng phải các ngươi tự mình làm ra chuyện này sao?"

"Huống hồ, thê tử à? 

Thê tử của ta ngồi ở đây, còn kẻ dưới đất kia — tính là gì?"

 

"Ngài...!" 

Phu nhân giận đến n.g.ự.c phập phồng, ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào ta, giận dữ quát:

"Nó chỉ là thứ nữ! 

Sao xứng với ngôi vị thế tử phi?"

"Hơn nữa, rõ ràng chính ngài muốn cưới Thư Ninh, giờ lại không cho con bé thể diện, rốt cuộc ngài có mưu đồ gì?"

 

Thế tử nheo đôi mắt phượng, khẽ che miệng cười — nhưng trong tiếng cười chỉ có lạnh lẽo.

 

"Tự nhiên là để dạy cho các ngươi một bài học."

"Trước khi học làm dây leo bám rồng bám phượng, nên nghĩ kỹ ba lần."

"Muốn bám rồng leo phượng vốn không phải lỗi, nhưng tráo rồng đổi phượng thế này, các ngươi cũng quá xem thường phủ Lương vương rồi."

 

Phu nhân nghe xong, sắc mặt đại biến, trong lòng rốt cuộc cũng dâng lên nỗi sợ hãi muộn màng.

Tỷ tỷ cũng bị dọa tới trắng bệch, bật khóc cầu cứu liên hồi:

"Mẫu thân! Con muốn về nhà! 

Cứu con! Cứu con với!"

 

Thế tử thong thả uống cạn chén trà cuối cùng, rồi mới ung dung đứng dậy, giọng nói nhàn nhạt như gió:

"Người đâu, đưa Ninh di nương xuống."

 

7.

Tỷ tỷ vốn ngạo mạn tự cao, làm sao chịu nổi nỗi nhục này?

Đêm ấy, nàng khóc lóc, náo loạn, thậm chí còn mưu toan thắt cổ tự vẫn.

 

Nhưng kẻ ác ắt có kẻ trị. 

Trong phủ, các ma ma già đều là những kẻ lắm thủ đoạn, tay chân lại nhanh gọn.

 

Khi ta tới thăm, tỷ tỷ đã sức cùng lực kiệt, vừa trông thấy bát cháo trắng và dưa muối ta mang tới, hai mắt lập tức sáng rỡ.

 

"Ực ực, ức ực" —

Chỉ chốc lát, một vò cháo lớn đã sạch trơn.

"Còn không? Ta còn muốn ăn!"

Tỷ tỷ đặt bát xuống, chẳng chút khách khí chìa tay về phía ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta lùi lại một bước, nhẹ nhàng lắc đầu.

Ánh mắt ấy của ta tựa như châm lửa vào lòng nàng, tỷ tỷ thoáng chốc hiện lên một tia ác độc.

Song có lẽ chịu đủ khổ sở rồi, nàng cũng biết phải hạ mình:

 

"Xin ngươi, Thư Ngọc! Cứu ta ra khỏi nơi này!"

"Ta muốn về nhà... nơi đây không phải chốn cho người ở... ta muốn về nhà!"

 

Nhìn gương mặt tiều tụy của nàng, lòng ta cũng dấy lên đôi phần cảm khái.

Từng là đích nữ họ Phó, là ngọc ngà châu báu trong tay phụ mẫu, giờ phút này lại chật vật tới mức này.

Ta chỉ lặng lẽ thở dài, rồi càng thêm trầm mặc.

 

Tỷ tỷ quan sát vẻ mặt ta, trong mắt lại nhen nhóm lên chút hy vọng.

Nàng cười dịu dàng, thân mật khoác tay ta, giọng ngọt ngào như xưa:

 

"Thư Ngọc, ngươi xưa nay mềm lòng, chắc chắn sẽ giúp ta, đúng không?"

"Khi ta bảy tuổi, muốn hái hoa đào trên cao, ngươi đã trèo cây hái cho ta."

"Mười tuổi, ta thèm mật ong, ngươi chẳng ngại nguy hiểm đi chọc tổ ong, mật ngọt đến mức ta còn nhớ mãi."

"Mười hai tuổi, ta muốn mượn bài thêu của ngươi giao cho ma ma, ban đầu ngươi không chịu, sau cũng nhịn lòng mà đưa, khiến ma ma tấm tắc khen bức tranh con mèo sống động như thật. 

Haha... Bà ấy đâu biết ta nào từng nuôi mèo bao giờ!"

 

Tỷ tỷ càng kể càng phấn khởi, đôi tay múa may không ngớt, cứ như thật sự chìm đắm trong ký ức tuổi thơ đẹp đẽ ấy.

Nhưng ta lại chẳng thấy vui chút nào.

Bởi vì trong tất cả những câu chuyện nàng nhắc tới, người luôn cho đi — chỉ có ta.

 

Còn nàng, đã bao giờ từng cho lại ta điều gì?

Chưa từng.

 

Ta khẽ quay người, giọng thản nhiên:

"Ta còn việc bận, xin cáo từ, Ninh di nương."

 

Chỉ một câu nhẹ nhàng, như hắt một giọt nước vào chảo dầu đang sôi.

Tỷ tỷ sững sờ trong khoảnh khắc, rồi sắc mặt lập tức biến thành cuồng loạn:

 

"Ngươi gọi ai là Ninh di nương? 

Ta không phải là di nương!"

"Ngươi là thứ gì mà dám ra vẻ trước mặt ta?"

"Chỉ là thứ tiện nữ do tiểu thiếp sinh ra, hạng tiện chủng thấp kém!"

"Nể tình thuở nhỏ, ta mới nể ngươi một chút, bằng không ta nói với ngươi một câu cũng thấy bẩn miệng!"

"Cút! Ta không cần ngươi cứu!"

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Ta chỉ lạnh nhạt liếc nhìn nàng, rồi quay sang ma ma bên cạnh dặn:

"Nếu đói thì cho ăn, khát thì cho uống, bệnh thì cho chữa."

"Nhưng quy củ, không được ngơi tay."

"Dù sao đây cũng là phủ Lương vương, là nơi thuộc về hoàng tộc."

 

Mấy ma ma lưng hùm vai gấu cúi mình lĩnh mệnh, rồi ngẩng đầu lên, trên mặt đã hiện rõ ánh mắt sắc như dao.

Ta thản nhiên quay người, bình tĩnh rời khỏi nơi ấy.

Quả thật, ta chỉ là thứ nữ của nhà họ Phó.

Nhưng nơi đây, không phải nhà họ Phó.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com