Thay Hồng Trướng, Kết Duyên Trăm Năm
10.
Sau một chén trà, ta dần nghĩ thông suốt:
Nối dõi tông đường, cũng đâu nhất thiết phải là ta?
Hơn nữa, dù thế tử chịu đợi, nhưng phụ mẫu hắn thì sao?
Họ có chịu đợi không?
Chỉ cần ta khéo léo để chuyện này lọt tới tai Vương gia và Vương phi, không lo bọn họ không giục gả vợ mới cho thế tử.
Ôm suy tính ấy trong lòng, trước khi tiến đến dâng trà, ta cố ý không điểm trang phấn son.
Y phục cũng chọn bộ bó sát, phác họa rõ vóc dáng thiếu nữ chưa trưởng thành — ai tinh mắt đều có thể nhìn ra.
Quả nhiên, vừa trông thấy ta, Vương gia và Vương phi lập tức nhận ra điều bất thường.
"Không phải nói mười sáu tuổi sao?
Sao trông chỉ như mười bốn vậy?"
"Giống mười bốn thì đúng rồi."
Thế tử nhướng mày, giọng điệu nhàn nhã:
"Đứa mười sáu, ta đã giam lại trong phòng rồi."
Câu nói này khiến Vương gia và Vương phi đồng loạt trợn mắt:
"Hả?"
Nhân cơ hội ấy, thế tử thong dong kể lại mọi chuyện, từ vụ thay kiệu đến màn thế thân, gói gọn trong đôi ba câu.
Vương gia nghe xong giận tím mặt, vung tay đập mạnh xuống bàn, mặt bàn lập tức nứt ra một đường dài.
"Thật to gan! Dám giở trò lừa gạt trên đầu ta!"
"Đã như vậy, thì hôn sự này cũng không cần phải giữ nữa!"
"Hai ả họ Phó kia, trả hết về nhà đi!
Phụ thân sẽ chọn cho con một mối khác, lần này nhất định chọn kỹ càng!"
Vừa dứt lời, Vương phi — vị phu nhân quý phái đang đeo hoa điền trước trán — cũng gật đầu tán đồng:
"Đúng vậy, Dung nhi à, nhà họ Phó đã không thật tâm, cần gì lưu luyến?"
"Con ta tài mạo song toàn, chẳng lẽ thiên hạ này không tìm được một cô nương xứng đôi sao?"
"Không cần đâu."
Thế tử mỉm cười lắc đầu, rồi đan c.h.ặ.t t.a.y vào tay ta:
"Dù là nhầm kiệu, nhưng ta lại cưới đúng người."
"Ngọc nhi tuy còn nhỏ tuổi, nhưng tâm tính thuần hậu, tài hoa như lan như huệ.
Đêm qua ta phát bệnh, nếu không nhờ nàng hết lòng chăm sóc, e rằng ta đã không còn ngồi đây nữa..."
Hả?
Chuyện đó khi nào xảy ra vậy, sao ta không hề hay biết?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta kinh ngạc trừng mắt nhìn thế tử, hoàn toàn không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên bịa chuyện.
Nhưng Vương gia Vương phi hiển nhiên đã hiểu lầm ánh mắt ta, cảm động đến rơi nước mắt:
"Thì ra là vậy! Đúng là một đứa trẻ ngoan!"
"Có một nàng dâu như vậy, chúng ta cũng yên tâm rồi!"
Yên tâm cái gì chứ!
Ta còn vừa mới tính mưu hại con trai các người đây này, chỉ là thất bại thôi.
Trong lòng ta rối như tơ vò, trên mặt vẫn phải cố gắng nặn ra một nụ cười cứng đờ:
"Không, Thư Ngọc chỉ là thứ nữ, sao dám nhận ngôi vị thế tử phi."
Vừa thốt ra, ánh mắt Vương phi lập tức thay đổi, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, giọng đầy cảm khái:
"Thứ nữ thì đã sao? Ta đây cũng là thứ nữ!"
"Con cứ yên tâm, ta có thể làm được Vương phi, con cũng có thể làm thế tử phi!"
11.
"Ngươi nghe chưa, thế tử phi mới tới chỉ mới mười bốn tuổi thôi đấy!"
"Thật sao? Vậy thì còn quá nhỏ, cha mẹ nàng ấy nỡ lòng nào chứ?"
"Đúng vậy, thật chẳng còn nhân tính!"
Kể từ ngày đó, ánh mắt của các nha hoàn, ma ma trong phủ Lương vương khi nhìn ta, đều ngập tràn thương xót và cảm thông.
Thứ đãi ngộ trước nay chưa từng có ấy khiến ta vừa bối rối, vừa xúc động.
Thậm chí có nha hoàn còn nhỏ giọng an ủi ta:
"Thế tử rất để tâm đến phu nhân, từ lúc thành thân đến giờ chưa từng bước vào phòng Phó tiểu thư lấy một lần."
"Hai người quả là tình thâm nghĩa trọng, thật đúng là một đôi thần tiên quyến lữ."
"Chỉ tiếc rằng, thế tử thân thể yếu ớt..."
Nói tới đây, giọng nàng ta nghẹn lại, vành mắt đỏ hoe.
Nhìn đôi mắt ngấn lệ của nàng, ta cũng không khỏi chua xót theo.
Đúng vậy, thế tử chỉ còn hai năm tuổi thọ.
Đợi đến ngày đó, phụ mẫu hắn phải đối mặt ra sao?
Vương gia, Vương phi đều là người tốt, nhưng mất đi đứa con duy nhất, chẳng khác nào trời sụp trước mắt họ.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Cảnh "người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh" ấy... bọn họ làm sao chịu đựng nổi?
Nếu thế tử có thể lưu lại một đứa con...
Ánh mắt ta dần dần sáng lên.
Ta lập tức đứng dậy, dứt khoát:
"Thế tử đang ở đâu? Ta có chuyện muốn gặp chàng."
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com