Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 32





“Thứ Bảy tới cô có rảnh không?” Hạ Tư Tự hỏi.



Tang Ninh quay đầu nhìn anh: “Hạ tiên sinh có việc gì sao?”



Anh thấy trong mắt cô ánh lên chút cảnh giác, giọng điệu thì thản nhiên: “Tuần sau có một buổi đấu giá, tôi cần một chuyên gia giám định cổ vật. Nếu xong việc, sẽ có thù lao.”



Hai chữ “thù lao” như gõ vào tai Tang Ninh, cô chớp mắt: “Tôi rảnh.”



Anh lại liếc nhìn cô lần nữa, ánh mắt lạnh lẽo, lúc này thì cô không còn cảnh giác nữa rồi.



“Được, thứ Bảy tới tôi sẽ đến đón cô.”



Chiếc Bentley dừng lại trước cổng trường, Tang Ninh mở điện thoại nhìn giờ, một giờ ba mươi, vừa đúng lúc.



“Cảm ơn Hạ tiên sinh.” Lần này giọng cô dịu dàng hơn nhiều.



Không biết là do đã thấy cơ thể anh hay vì đã nhận được thù lao nữa.



Hạ Tư Tự nói giọng lười nhác: “Ừ.”



Tang Ninh mở cửa xe bước xuống, lễ phép chào tạm biệt: “Tạm biệt Hạ tiên sinh.”



Hạ Tư Tự hơi nâng cằm, xoay vô lăng rồi lái xe đi.



Anh liếc nhìn gương chiếu hậu, cô vẫn đứng tại chỗ, tiễn anh bằng ánh mắt.



Khóe môi anh khẽ cong lên, tâm trạng dường như tốt hơn vài phần.



Tang Ninh đứng tại chỗ, đợi đến khi xe Hạ Tư Tự đi hẳn mới bước vào cổng trường.



Đi lại đôi ba lần, cô cũng dần hiểu tính cách của người này, nhỏ nhen lại hay thù dai, mọi chi tiết đều phải làm thật chỉn chu mới được.



Cô tiễn xe anh đi, anh chưa chắc đã thấy, nhưng nếu là người hay để ý, không thấy cô đứng chờ có khi lại để bụng.



Tang Ninh trở về trường, Diệp Thiến vẫn đang đợi cô.



“Sao giờ cậu mới về? Tôi còn mang cơm cho cậu, sợ cậu không kịp ăn.”



“Tôi ăn rồi, cảm ơn cậu nha.”



“Ơ? Ăn ở đâu vậy?”



Tang Ninh chỉ cười: “Nhà một người lớn tuổi.”



Cô cũng không thích nói nhiều chuyện ngoài trường, nhất là cái nhà họ Hạ kia, nổi tiếng đến mức tài xế taxi nghe thấy còn phải ngó lại. Cô không muốn lắm lời mà gây chuyện thị phi.



Tuần học này, Tang Ninh dần dần bắt đầu hiểu bài hơn.



Những phần không hiểu cô sẽ tự học sau giờ, trên mạng có nhiều video giảng dạy rất chi tiết. Trong quá trình học, cô cảm thấy mình dường như cũng đang dần hòa nhập với thời đại này.



Một tuần trôi qua, Tang Ninh bắt đầu chuẩn bị trang phục để tham dự buổi đấu giá.



Ngày mai là thứ Bảy, nghe nói lần này buổi đấu giá sẽ trang trọng hơn, còn được tiếp cận và chọn lựa trực tiếp, cô cũng muốn mở rộng tầm mắt.



Quan trọng hơn là, thù lao Hạ Tư Tự đưa ra rất hậu hĩnh, một buổi một trăm vạn.



Nhiều hơn cả chi phí sinh hoạt một tháng của cô.



“Tang Ninh, xuống ăn tối thôi.”



Ôn Mỹ Linh đến gõ cửa.



“Con xuống ngay.”



Tang Ninh mở cửa bước ra, cùng Ôn Mỹ Linh đi xuống lầu.



Giờ đây không khí trong nhà họ Nam đã tốt hơn nhiều, Nam Tư Nhã cũng không còn quậy phá nữa. Cô ta cũng thật sự sợ nếu gây chuyện quá nhiều sẽ bị cha mẹ chán ghét, nên giờ ngoan ngoãn hơn. Nam Chấn Minh và Ôn Mỹ Linh đối với Tang Ninh cũng có chút áy náy, nên thêm phần quan tâm.



Gia đình ấm áp ấy được duy trì một cách chông chênh, dựa trên biết bao giả dối và lời nói dối.



“Hôm nay mẹ còn bảo má Trần làm món thịt viên mà con thích ăn nhất đấy.”

Hạt Dẻ Rang Đường



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Cảm ơn mẹ.”



Tang Ninh kéo ghế ngồi xuống, Nam Chấn Minh ngẩng đầu nhìn cô, giọng có phần gượng gạo: “Dạo này việc học ở trường sao rồi?”



Tang Ninh mỉm cười: “Rất tốt, con đã quen dần rồi ạ.”



Nam Tư Nhã cười nhạt: “Nếu nghe không hiểu thì cũng không cần cố gắng quá.”



Nam Chấn Minh nghiêm mặt: “Tư Nhã, chị con mới bắt đầu học, chịu cố gắng là điều tốt.”



Nam Tư Nhã uất ức cắn môi, mắt đã ngân ngấn nước: ba lại còn bảo vệ Nam Tang Ninh như vậy!



“Đợi con học xong năm nay, sang năm cũng vào công ty thực tập như Tư Nhã đi.” Nam Chấn Minh nói.



Tang Ninh cong môi: “Vâng ạ.”



Ông cụ Nam cũng từ trên lầu xuống, ngồi vào bàn.



Người giúp việc mang đồ ăn lên, mọi người chuẩn bị bắt đầu ăn tối.



Bỗng một tiếng quát chói tai vang lên: “Nam Tang Ninh đâu?! Bảo nó cút ra đây cho tôi!”



Sắc mặt ông cụ Nam trầm xuống, cau mày: “Lại làm loạn gì nữa vậy?”



Ngay sau đó, cánh cổng lớn bị đẩy tung, Nam Văn Nguyệt gần như phát điên lao vào: “Nam Tang Ninh!”



Nam Chấn Minh và Ôn Mỹ Linh đều sững người, ngơ ngác: “Em làm sao vậy…”



Nhưng Nam Văn Nguyệt chẳng thèm để ý họ, vượt qua tất cả, chỉ thẳng vào mặt Tang Ninh mắng lớn: “Cô dám lừa tôi?!”



Tang Ninh hơi nhướn mày, có chút kinh ngạc: “Cô nói gì vậy ạ? Cháu không hiểu.”



“Đừng có giả ngây giả ngô với tôi! Hôm nay tập đoàn ô tô Tật Phong đột nhiên tuyên bố phá sản! Nếu không phải vì con tiện nhân như cô làm tôi hiểu lầm, thì sao tôi lại dốc hết nửa gia sản đi mua cổ phiếu của nó?!”



Nam Văn Nguyệt giận đến mức chỉ hận không thể lao lên bóp c.h.ế.t Tang Ninh ngay lập tức.



Tang Ninh lại chẳng tỏ ra bất ngờ, ngược lại còn mỉm cười: “Cháu là đứa trẻ mới từ trên núi trở về, đến cả Tật Phong là gì cháu còn không biết, cô lại mang chuyện này ra trách cháu sao?”



Ôn Mỹ Linh cũng tỏ ra không hài lòng: “Văn Nguyệt, cho dù em đầu tư cổ phiếu thất bại thì cũng không thể đổ lỗi cho Tang Ninh được. Con bé chỉ là đứa nhỏ, nói bậy bạ mà em cũng tin à? Là người lớn, em bao nhiêu tuổi rồi mà lại đi nghe lời trẻ con để đầu tư bừa bãi?”



Tang Ninh cũng chớp mắt tỏ vẻ vô tội.



Nam Văn Nguyệt tức đến sắp nổ phổi. Nếu không phải lúc trước Tang Ninh nói đã nghe Hạ Tư Tự đích thân bảo sẽ đầu tư vào Tật Phong, thì sao bà ta lại đi đổ tiền vào cái công ty đang suy sụp đó chứ?!



Con tiện này, dám chơi khăm bà ta?!



Nam Văn Nguyệt cười lạnh: “Tốt lắm, Nam Tang Ninh, cô dám giở trò với tôi, hại tôi mất nửa gia sản, giờ còn định giả vờ vô tội để tiếp tục làm đại tiểu thư của nhà họ Nam sao? Mơ đi!”



Bà ta chỉ thẳng vào Tang Ninh, gào lên với Nam Chấn Minh và Ôn Mỹ Linh: “Hai người còn bênh con tiện này nữa sao? Hai người không biết chứ gì, con nhỏ này ác độc lắm, chính nó đã đạp Tư Nhã xuống hồ!”



Đôi mắt Nam Tư Nhã sáng rực lên vì sốc và mừng rỡ.



Trời đất chứng giám! Cuối cùng ngày cô ta được minh oan cũng đến rồi!



Ôn Mỹ Linh gần như không thể tin nổi: “Cái gì… Sao lại như vậy được…”



Nam Chấn Minh trầm giọng: “Lúc đó không phải chính em đứng ra làm chứng, nói là Tư Nhã tự ngã xuống à?!”



“Chính con tiện này đạp Tư Nhã xuống!”



Nam Văn Nguyệt giận đến nghiến răng nghiến lợi. Ban đầu bà ta tưởng đã nắm được điểm yếu của Nam Tang Ninh, từ đó có thể nuôi một con ch.ó ngoan ngoãn, sai đâu nghe đấy. Bà ta tưởng Nam Tang Ninh chắc chắn không dám phản kháng.



Không ngờ, từ đầu đến cuối, con tiện này đã bày mưu tính kế với bà ta!



Bà ta đã dốc nửa gia sản đầu tư vào Tật Phong, chỉ chờ tin tức công bố rằng Huy Diệu sẽ đầu tư vào nó, cổ phiếu tăng vọt, công ty sống lại.



Ai ngờ chờ mãi, lại chờ được tin… Tật Phong tuyên bố phá sản ngay lập tức!



Giấc mộng tan tành, giờ bà ta chỉ muốn kéo Tang Ninh xuống địa ngục cùng mình, hét lên với ông cụ Nam: “Ba! Con nhỏ này tâm địa độc ác, đầy mưu mô, đúng là loại con hoang từ trên núi về, nuôi mãi không quen, đúng là sói đội lốt người!”



“Nó mới đạp Tư Nhã xuống hồ xong, liền quay lại giăng bẫy hại con! Nếu còn giữ con bé này lại trong nhà, sớm muộn gì cũng mang họa! Chi bằng sớm tống cổ nó đi!”



Sắc mặt ông cụ Nam cũng trở nên khó coi, ông trầm giọng hỏi Tang Ninh: “Những gì cô của cháu nói… là thật sao?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com