Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 31







Hạ Tư Tự lười biếng ngẩng mắt lên, thấy cô đang đứng đó với vẻ mặt cứng đờ, rồi bừng tỉnh, ánh mắt hoảng loạn đến mức như chẳng biết nhìn đi đâu.



Cô quay đầu nhìn sang chỗ khác, cố gắng giữ bình tĩnh:



“Hạ tiên sinh, sao anh lại ở đây?”



Thời đại này không quá khắt khe về chuyện nam nữ, nên cô cũng không rõ ranh giới cụ thể nằm ở đâu.



Hơn nữa, khoảng cách gần như vậy lại ở chung một phòng với một người đàn ông nửa thân trần, đối với cô, đúng là quá sức chịu đựng.



Lần trước bị Kỷ Nghiên kéo đi xem buổi biểu diễn của Thời Mộ, tuy sân khấu có hơi nóng bỏng, nhưng dù sao cũng có hàng vạn người cùng xem, cô còn tự an ủi mình rằng cứ coi như xem kịch là được.



Còn lần này, nam nữ ở chung một phòng, mà người này lại ăn mặc thiếu vải thế kia, đúng là không giống nhau chút nào!



“Đây là nhà tôi.”



Anh đáp hờ hững, ánh mắt nhìn vào đôi mắt hoảng loạn không thể che giấu của cô, làn da trắng như sứ, dần dần ửng hồng.



Cô lại còn biết xấu hổ?



Anh còn tưởng cô đã thích nghi lắm rồi.



Tang Ninh nghe anh đáp nhẹ tênh như vậy, đầu cô như vang lên một tiếng “ong” chói tai.



Cô tất nhiên biết đây là nhà anh! Nhưng bà nội Hạ đã nói anh nửa tháng mới về nhà một lần cơ mà!



Quan trọng hơn, chẳng phải anh nói là không rảnh sao?!



Cô tức đến mức đầu óc choáng váng, quay người lại đối mặt với anh:



“Chẳng phải anh nói là không rảnh sao?!”



Hạ Tư Tự lại thản nhiên như thường:



“Đúng là không rảnh, tôi chỉ về tắm rửa thay đồ, rồi còn có một cuộc họp quan trọng vào chiều nay.”



Tang Ninh: “…”



Được rồi, kiểu gì thì anh cũng đúng.



Ánh mắt Tang Ninh vô thức nhìn xuống, rơi vào phần n.g.ự.c và bụng rắn chắc của anh, rồi như bị bỏng mắt, cô vội vã dời mắt đi:



“Bà nội anh đâu?”



Hạ Tư Tự uể oải sải bước dài, đi vào một căn phòng đối diện, tiện tay nhặt lên một bộ đồ mặc nhà màu xám rồi chui vào mặc.



Tang Ninh đứng ở cửa, vừa ngẩng đầu đã thấy tấm lưng trần rắn rỏi của anh, vai rộng eo thon, khi mặc đồ vào thì cơ bắp ở lưng chuyển động rõ rệt, khiến hai má cô nóng ran.



Hạ Tư Tự mặc xong đồ mới lười biếng đáp:

“Bà nội đang ngủ trưa.”

Hạt Dẻ Rang Đường



Tang Ninh: “…”



Không hiểu sao, cô cảm thấy mình bị trêu đùa.



Cô hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh:



“Vậy tôi để bản nhạc lại đây rồi đi trước, chiều tôi còn có lớp.”



Vừa nói, cô vừa lấy ra một cuốn sổ tay từ trong túi, đưa đến trước mặt Hạ Tư Tự.



Anh nhận lấy, lật xem một lát, không hiểu gì, rồi lại đóng lại.



“Đã ăn chưa?”



“Chưa.” Bây giờ là 12 giờ 30, về trường chắc khoảng 1 giờ, chắc vẫn kịp ăn.



“Ở lại ăn đi, dì Triệu vừa nấu xong cơm.”



“Không cần đâu, tôi nhờ bạn cùng lớp mang cơm giúp rồi.” Tang Ninh dứt khoát từ chối.



Giọng Hạ Tư Tự vẫn thong dong:



“Giữa trưa mà cô còn cố gắng tranh thủ thời gian đến đưa bản nhạc, lát nữa bà nội tỉnh dậy mà biết cô đến còn chưa ăn gì, chắc chắn sẽ trách tôi tiếp đãi không chu đáo.”



Tang Ninh mặt không biểu cảm, chẳng lẽ anh thấy vậy là chu đáo lắm à?



Đúng lúc đó, dì Triệu cũng lên lầu, gọi Hạ Tư Tự xuống ăn cơm:



“Tam thiếu gia, cơm trưa xong rồi.”



Bà lại quay sang Tang Ninh:



“Nam tiểu thư cũng ở lại ăn trưa nhé, tôi nấu bốn món một canh đấy.”



Bà nội Hạ thường ăn cơm lúc 11 giờ rồi ngủ trưa.

Hôm nay là do Hạ Tư Tự bất ngờ về, nên dì Triệu mới vội vàng nấu lại bữa trưa.



Dì Triệu rất nhiệt tình, Tang Ninh cũng ngại từ chối, nếu không lại giống như cô có gì không hài lòng khi đến chỉ để đưa bản nhạc.



Dù thật ra, cô đúng là có chút không hài lòng thật.



Hạ Tư Tự sải bước xuống lầu, đến phòng ăn ngồi xuống.



Tang Ninh theo sau, ngồi đối diện anh.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Dì Triệu đã bày sẵn đồ ăn ra bàn, lại lấy bát đũa cho họ:



“Chỉ là mấy món đơn giản thôi, Nam tiểu thư cứ tự nhiên, lần sau nếu muốn ăn gì thì báo trước, tôi sẽ nấu riêng cho cô.”



Dì Triệu là người làm lâu năm trong nhà cũ, hiểu rõ nhất bà nội Hạ, tất nhiên cũng biết bà quý Tang Ninh, nên càng đặc biệt coi trọng.



Tang Ninh mỉm cười:



“Cảm ơn dì Triệu.”



Dì Triệu mỉm cười rời đi, Tang Ninh quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt đen láy sâu thẳm của Hạ Tư Tự.



Tóc của Hạ Tư Tự vẫn chưa khô hẳn, vài sợi tóc ướt rũ xuống trán. Không biết có phải vì đang mặc đồ ở nhà hay không mà trông anh dịu dàng hơn bình thường, giống như… một chú chó lớn lông mềm đang ngoan ngoãn.



Ánh mắt của Tang Ninh lóe lên rồi vội dời đi. Giờ chỉ cần nhìn mặt anh là trong đầu cô lại không thể tránh khỏi hiện lên hình ảnh nửa thân trần của anh khi nãy, tất cả là do trí nhớ của cô quá tốt.



Hạ Tư Tự lạnh giọng mở miệng:



“Cô đối với người khác thì lịch sự đấy.”



Vừa dứt lời, bầu không khí mờ ám và có chút xấu hổ trong phòng lập tức tan biến không còn chút dấu vết.



Tang Ninh mỉm cười:



“Tôi cũng rất lịch sự với Hạ tiên sinh mà.”



Ai không lịch sự, trong lòng người đó tự biết rõ!



Hạ Tư Tự thờ ơ nói:



“Lần trước ai là người mắng tôi nhỉ?”



Tang Ninh nheo mắt lại, quả nhiên anh vẫn còn để bụng chuyện lần trước.



Người này vừa nóng tính, lại còn nhỏ nhen, phải cẩn thận đối phó.



“Tôi không có ác ý gì với anh cả, chỉ là có lòng tốt nhắc nhở thôi mà.”



Ánh mắt của Tang Ninh chân thành như thể cô là người lương thiện nhất thế gian.



Hạ Tư Tự hừ lạnh một tiếng.



Anh không nói gì thêm, Tang Ninh cũng cúi đầu tiếp tục ăn cơm.



Hai người ăn xong bữa cơm nhà đơn giản, tuy không nói chuyện nhiều, nhưng bầu không khí lại bất ngờ hòa hợp.



Hạ Tư Tự ăn xong, đặt bát đũa xuống rồi đứng dậy:



“Tôi phải đi rồi, tiện thể đưa cô đi luôn.”



Tang Ninh vội nói:



“Không cần phiền vậy đâu…”



“Ở đây không bắt được xe. Nếu cô muốn đi bộ năm cây số ra ngoài bắt xe, tôi cũng không ngăn cản.”



Tang Ninh: “…”



“Làm sao anh biết tôi đến bằng taxi?” cô chợt hỏi.



“Cô nghĩ mấy người lính gác ngoài cổng là để làm cảnh à?”



Tang Ninh nghẹn lời, nhớ lại lúc nãy người gác cổng từng nói: “Hạ tiên sinh đã báo trước rồi.”



Thì ra là do anh ấy căn dặn.



Hạ Tư Tự đã sải bước ra ngoài, Tang Ninh vội vàng đứng lên đi theo.



Cô đâu thể thật sự đi bộ năm cây số để bắt xe.



Lần này Hạ Tư Tự lại lái chiếc Bentley, anh tự lái, còn Tang Ninh cũng rất tự giác ngồi vào ghế phụ.



Chiếc Bentley lướt êm ra khỏi sân.



Vừa đúng lúc bà nội Hạ tỉnh giấc sau giấc ngủ trưa, dì Triệu nghe thấy động liền vội lên lầu:



“Lão phu nhân tỉnh rồi ạ?” Dì Triệu cười nói, “Tam thiếu gia và Nam tiểu thư vừa rời đi.”



“Là Tang Ninh đến à?”



“Vâng, Nam tiểu thư mang bản nhạc đến. Tam thiếu gia dạo này cũng biết suy nghĩ hơn rồi, hôm nay Nam tiểu thư đến, cậu ấy còn chủ động giữ khách lại ăn cơm, ăn xong còn đích thân đưa cô ấy về trường nữa.”



Nếu là trước đây, ai mà dám mong đợi điều đó?



Chỉ cần anh không khiến người ta khóc vì tức là đã tốt lắm rồi.



Hạ Tư Tự từ nhỏ đến lớn chính là “cái gai” trong ngõ Tử Đằng này, ngổ ngáo, trời không sợ đất không sợ, đến cả con gái cũng có thể làm người ta phát khóc mà chẳng nể nang gì.



Cha của anh là người cả đời nghiêm chính, không ngờ lại sinh ra đứa con trai nhỏ như yêu quái đầu thai vậy. Đánh mắng cũng không có tác dụng, ngược lại Hạ Tư Tự càng ngày càng ngông cuồng, từ trước đến giờ chưa từng chịu ràng buộc bởi bất kỳ quy tắc nào của nhà họ Hạ.



Hai người anh cả và anh hai thì ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn đều đi theo đúng con đường mà Hạ Tư lệnh sắp xếp, khiến ông không cần lo lắng. Chỉ có cậu con út này là như thể mãi không thoát khỏi thời kỳ nổi loạn, khiến ông tức đến mức đau đầu không dứt.



Càng khó xử hơn là bà cụ Hạ lại đặc biệt cưng chiều đứa cháu út này, luôn ra sức bảo vệ, khiến Hạ Tư lệnh cũng đành bó tay.



Bà nội Hạ nheo mắt, ánh mắt đầy nghi hoặc:

“Thật sự là biết suy nghĩ rồi à?”



Bà chưa từng nghe nói có ai nổi loạn suốt hai mươi tám năm mà đột nhiên hết nổi loạn trong một ngày cả.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com