Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 33







Tang Ninh lắc đầu: “Cháu không biết chuyện đó.”



Nam Văn Nguyệt phát điên lên, hét lớn: “Cô không biết?! Cô còn giả vờ với tôi?! Khi đó tôi có mặt ở đó, tận mắt nhìn thấy rõ ràng!”



Nam Tư Nhã khóc nấc lên: “Ba mẹ, hai người nghe thấy rồi đó chứ? Lúc đó chính là Nam Tang Ninh đá con xuống! Rõ ràng là cô ta cố ý!”



Nam Chấn Minh cũng tức giận quát: “Tang Ninh, không được nói dối, nói thật đi!”



“Hôm đó con tiễn cô và gia đình cô ra cửa, cô quả thực có hỏi con đã thấy gì, nghe gì ở nhà họ Hạ.”



Giọng Tang Ninh bình thản: “Con nói con chỉ gặp bà nội Hạ, nhưng cô không tin. Cô bảo nếu con không cung cấp thông tin gì hữu ích, thì cô sẽ lập tức quay lại, bịa đặt trắng đen, nói với ba mẹ và ông nội rằng con là người đã đẩy Tư Nhã xuống ao.”



“Dù sao nhân chứng cũng chỉ có mình cô, cô muốn nói sao mà chẳng được. Cô còn bảo, chỉ cần ba mẹ tin là con đẩy Tư Nhã, thì ba mẹ nhất định sẽ đuổi con ra khỏi nhà, bắt con quay lại quê làm con bé nhà quê. Con thật sự rất sợ, nên mới bị cô uy h.i.ế.p mà kể lại những gì con thấy ở nhà họ Hạ.”



“Mày nói láo! Rõ ràng là…”



Ông cụ Nam nghiêm giọng hỏi: “Cháu đã nói gì?”



Tang Ninh nhìn ông: “Cháu nói, cháu còn gặp cả Hạ Tam thiếu. Bà nội Hạ bảo anh ấy đưa cháu về. Dù trên đường không nói chuyện gì, nhưng cháu nghe thấy anh ấy gọi điện nhắc đến ô tô Tật Phong. Khi đó cháu cũng chỉ nghe loáng thoáng, không chắc chắn, nên cũng không kể với ông. Nhưng cô cứ ép cháu mãi, cháu không còn cách nào khác.”



Nam Văn Nguyệt mắng: “Con tiện nhân kia, đừng có mà bịa đặt! Khi đó rõ ràng là mày cố ý!”



Ông cụ Nam nhìn chằm chằm Tang Ninh với ánh mắt dò xét.



Hạt Dẻ Rang Đường

“Vậy, cháu thật sự nghe thấy Hạ Tam thiếu nhắc đến ô tô Tật Phong sao?”



Tang Ninh hơi ngập ngừng: “Cháu cũng không chắc, Tam thiếu lạnh lùng, chỉ làm theo lời bà nội Hạ đưa cháu về. Suốt dọc đường không nói gì với cháu, cháu chỉ vô tình nghe thấy anh ấy gọi điện thoại thôi.”



Lời nói của Tang Ninh khiến ông cụ Nam nhận ra hai điều:



Thứ nhất, bà nội Hạ rất coi trọng cô, thậm chí còn cho Hạ Tư Tự đích thân đưa cô về.



Thứ hai, dù Tang Ninh không có mối quan hệ sâu với nhà họ Hạ, nhưng bất kỳ điều gì cô thấy hay nghe được ở đó, đều là những tin tức mà nhà họ Nam dù có đi bao nhiêu mối quan hệ cũng khó lòng có được.



Ông cụ Nam lại nhìn Tang Ninh với con mắt khác, trong mắt đã thấy được giá trị của cô.



Nam Văn Nguyệt và Nam Tang Ninh mỗi người một lời, khó phân thật giả, nhưng ai có giá trị thì rõ như ban ngày.



Nam Văn Nguyệt còn định nói thêm, ông cụ Nam đã quát lớn: “Nhà họ Nam vừa yên ổn được mấy ngày, các người lại bắt đầu ồn ào, khiến nhà cửa không yên! Chuyện của Tư Nhã và Tang Ninh đã qua lâu rồi, sao còn lôi ra tính lại! Chuyện này đến đây là chấm dứt!”



Nam Văn Nguyệt sững sờ, mặt biến sắc, cha lại thiên vị Nam Tang Ninh đến thế sao?!



Nam Tư Nhã uất ức nhìn Ôn Mỹ Linh và Nam Chấn Minh, mắt đỏ hoe.



Nam Chấn Minh vẫn lớn tiếng quát Tang Ninh: “Chuyện này không thể bỏ qua như vậy! Nam Tang Ninh, con còn nhỏ mà dám nói dối, con thật sự đã đẩy Tư Nhã xuống ao đúng không? Sao ba lại có đứa con gái độc ác như vậy!”



“Sao ba cứ khăng khăng tin là con nói dối? Thì ra trong mắt ba, lời con nói còn không đáng tin bằng lời của cô? Ngay cả ông nội còn tin con, tại sao ba lại chưa bao giờ chịu tin con?”



Nam Chấn Minh bị nghẹn họng, lại tức giận nói: “Con nhìn lại xem con đã làm chuyện tốt đẹp gì chưa!”



Tang Ninh nghiêm giọng: “Cho dù ba không tin con, lẽ nào cũng không tin ông nội? Ông là bậc trưởng bối, là chủ gia đình, vậy mà lại bị ba công khai nghi ngờ quyết định? Người xưa nói, trăm điều thiện hiếu đứng đầu, nếu trong gia đình không coi trọng bề trên, dưới cãi trên, thì loạn hết, gia đình sao mà hưng thịnh lâu dài được.”



Lời này như chạm vào lòng ông cụ Nam, ông nhìn Tang Ninh đầy cảm động, gật đầu liên tục.



Nam Chấn Minh thì gần như muốn nổ tung: “Con còn biết coi trọng trưởng bối sao? Vậy thái độ hiện giờ của con với ba là gì?”



Tang Ninh điềm tĩnh: “Con chỉ đang khuyên nhủ ba, mong ba đừng khiến ông nội đau lòng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Nam Chấn Minh tức đến nghiến rang, thì ra ông phản bác là không tôn trọng trưởng bối, còn cô phản bác lại thì là “khuyên nhủ”?!



Sao lý lẽ gì cũng như thể cô đều đúng hết vậy!



Nam Văn Nguyệt hét lên the thé: “Ba, đừng tin con tiện nhân này! Con nha đầu này đã lừa mất một nửa tài sản của con, con thiệt hại mấy ngàn vạn! Không đuổi nó ra khỏi nhà thì không được!”



Ông cụ Nam cau mày.



Giọng của Tang Ninh bình thản: “Sách Nữ Tắc có viết, phụ nữ sau khi xuất giá thì phải theo chồng. Bây giờ cô đã lấy chồng, lập gia đình, vậy mà còn quay về gây chia rẽ, nói năng bừa bãi, bịa chuyện sinh sự, khiến gia đình bất ổn.”



Nam Văn Nguyệt trợn tròn mắt, con nha đầu này từ đâu mà lôi ra lắm thứ đạo lý phong kiến thế?!



Ôn Mỹ Linh cũng kinh ngạc đến sững sờ, không thể tin nổi, con gái bà cứ như vừa bước ra từ triều Thanh vậy. Cả đời bà chưa từng nghĩ đến việc sẽ có người còn phong kiến hơn cả ông cụ Nam, vậy mà người đó lại chính là con gái ruột của bà!



“Ba, con bé nó…”



“Đủ rồi!”



Ông cụ Nam quát lớn: “Con nít chơi đùa cãi nhau một chút, chẳng qua cũng chỉ là giận dỗi. Một chuyện nhỏ mà cứ làm ầm lên không dứt là sao?! Mấy người coi tôi sống lâu quá rồi phải không, muốn tôi tức c.h.ế.t cho xong chuyện?!”



Cả căn phòng lập tức chìm trong im lặng, không ai dám lên tiếng nữa.



Ông cụ Nam uống một ngụm trà, sau đó nặng nề đặt tách trà xuống bàn.



“Nam Văn Nguyệt, đầu tư là việc của con, lại đi hỏi một đứa con gái từ quê mới về, chẳng biết gì cả. Giờ đầu tư thất bại, lại đổ hết lên đầu nó? Tiền con mất, tự mình gánh chịu! Đừng có nghĩ rằng về nhà làm loạn một trận là ba sẽ thu dọn hậu quả cho con.”



Sắc mặt Nam Văn Nguyệt khó coi, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng vừa chạm phải ánh mắt âm trầm của ông cụ Nam thì lập tức câm nín, không dám mở miệng nữa.



Ông cụ Nam lại nhìn sang vợ chồng Nam Chấn Minh: “Ba nói lần cuối, chuyện cũ đã qua thì cho qua! Không ai được phép lật lại nữa! Nếu mấy người không coi lời ba ra gì, thì nhà này để mấy người tự lo đi!”



Cả căn phòng im lặng đến mức nghe thấy tiếng kim rơi.



Ông cụ Nam hừ lạnh một tiếng, đến cơm cũng không buồn ăn, quay người đi thẳng lên lầu.



Nam Chấn Minh sợ ông cụ Nam tức giận, vội vàng đuổi theo, Ôn Mỹ Linh cũng hốt hoảng đi theo sau:

“Ba, ba đừng để tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe.”



Nam Tư Nhã và Nam Mục Thần cũng nhanh chóng chạy theo.



Tang Ninh bình thản đối mặt với ánh nhìn đầy oán độc của Nam Văn Nguyệt.



Nam Văn Nguyệt tức đến run rẩy cả người: “Nam Tang Ninh, con tiện nhân! Mày cố tình hãm hại tao! Cứ mở miệng ra là quy củ, quy tắc, tao thấy lòng dạ mày mới là đen tối nhất!”



Tang Ninh bình thản đáp: “Lúc đó cháu đã nhắc cô rằng cháu không chắc chắn, là do cô quá tham lam.”



“Mày…!”



Đối với kẻ đã thua, Tang Ninh không còn kiên nhẫn, chỉ liếc nhìn một cái, rồi xoay người rời đi.



Cô hiểu rõ lòng tham của Nam Văn Nguyệt. Nếu không ra tay trước, sớm muộn gì cô cũng bị bà ta biến thành một con ch.ó ngoan ngoãn nghe lời. Không cho bà ta một bài học, bà ta còn tưởng cô dễ bắt nạt sao?



Còn về “quy củ”?



Tằng tổ phụ của cô từng dạy: quy củ là thứ mà chỉ kẻ mạnh mới có tư cách đặt ra, còn kẻ yếu thì chỉ có thể bị ràng buộc bởi nó.



Tằng tổ mẫu thì dạy cô rằng: nếu con không thể thay đổi quy củ, thì hãy học cách lợi dụng nó, tận dụng tối đa để mang lại lợi ích cho bản thân.



Cô khẽ cong khóe môi, không khéo lắm, cô lại sinh ra trong Tạ gia, nơi có đến ba nghìn điều quy củ. Không ai hiểu quy củ hơn cô, và càng không ai biết cách lợi dụng quy củ hơn cô.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com