[Thập Niên 90] Sống Lại, Tôi Đấu Với Tra Nam Đến Cùng

Chương 11



“Tất cả những gì anh đã làm, tôi đều thấy rõ. Một kẻ chỉ biết hứa suông mà không bao giờ thực hiện, sẽ chẳng bao giờ được ai coi trọng.”  

 

Chu Dã bị anh nói đến mức á khẩu, nhưng vẫn cố giữ vẻ hống hách:  

 

“Truy tố? Anh nghĩ anh có thể dọa được tôi sao?”  

 

Lâm Thanh Tự khẽ cười:  

 

“Cha tôi là luật sư. Những năm qua, dù tôi ở trong quân đội, nhưng tôi cũng có chứng chỉ luật sư, không chỉ vậy, tôi còn giúp cha thắng không ít vụ kiện và xây dựng được nhiều mối quan hệ trong ngành.”  

 

“Anh nói muốn tranh giành quyền nuôi con với Thẩm Chí Vân? Tôi sẽ mời đội ngũ luật sư giỏi nhất cho cô ấy.”  

 

“Tiện thể nói cho anh biết, cha tôi hành nghề bao nhiêu năm nay, chưa từng thua một trận nào.”

 

Biểu cảm đầy tự tin của Lâm Thanh Tự khiến trong lòng Chu Dã dâng lên cảm giác bất an.  

 

Có vẻ Lâm Thanh Tự không giống như đang nói dối.  

 

Phải làm sao đây? Anh ta phải làm gì bây giờ?  

 

Chu Dã vắt óc suy nghĩ.  

 

Bỗng nhiên, Chu Dã bắt gặp ánh mắt con gái đang chăm chú nhìn mình, trong đầu liền lóe lên một ý tưởng.  

 

Nghĩ đến đây, Chu Dã lập tức cúi xuống, dịu giọng hỏi con bé:  

 

“Tiểu Tuyết, con thực sự muốn đi theo mẹ sao?”  

 

“Cha cũng rất yêu con, cha mới là người thương con nhất.”  

 

“Con quên rồi sao? Dì muốn sinh em trai cho con, sau này con sẽ có bạn chơi cùng, chẳng phải rất tốt sao?”  

 

Tôi lập tức kéo Tiểu Tuyết về phía mình, ánh mắt đầy sự khó chịu:  

 

“Anh đừng mơ cướp quyền nuôi con của tôi. Con gái tôi chỉ có thể ở bên tôi.”  

 

“Và đừng nói mấy lời vô nghĩa trước mặt Tiểu Tuyết! Tình yêu không phải thứ để đem ra so sánh!”  

 

Tiểu Tuyết ngước nhìn Chu Dã, rồi lại quay sang nhìn tôi.  

 

Tôi liền cúi xuống ôm con bé, nhẹ giọng nói:  

 

“Tiểu Tuyết, con còn nhớ những gì mẹ đã nói với con không?”  

 

“Mẹ không muốn ép con phải chọn, mẹ chỉ hy vọng con có thể lớn lên thật vui vẻ.”  

 

Kiếp trước, chỉ vì là con gái, con bé đã phải chịu sự ghẻ lạnh từ tất cả những người xung quanh.  

 

Kiếp này, tôi tuyệt đối không để con gái mình rơi vào vũng lầy đó một lần nữa.  

 

Thấy Tiểu Tuyết khẽ gật đầu, trong lòng tôi bất giác dâng lên niềm vui.  

 

Nhưng ngay sau đó… 

 

Tiểu Tuyết bất ngờ lao đến ôm chặt lấy Chu Dã:  

 

“Mẹ ơi, con nghĩ kỹ rồi. Con muốn đi theo cha.”

 

20

 

Hành động này khiến trái tim tôi như đóng băng.  

 

Như thể đang nói với tôi rằng bao nhiêu nỗ lực từ khi trọng sinh đến giờ, tất cả đều là vô ích.  

 

Tôi loạng choạng lùi về sau.  

 

Lâm Thanh Tự kịp thời đỡ lấy tôi:  

 

“Chí Vân, bình tĩnh lại!”  

 

“Tiểu Tuyết, rõ ràng con đã hứa với mẹ là sẽ đi theo mẹ, sao đột nhiên lại đổi ý?”  

 

Tiểu Tuyết ôm chặt lấy Chu Dã:  

 

“Mẹ ức h.i.ế.p cha, con không thích mẹ nữa!”  

 

Chu Dã thấy thế thì bật cười:  

 

“Thẩm Chí Vân, cô xem đi, ngay cả con bé cũng biết cô bắt nạt người khác!”  

 

Tôi cảm thấy khó thở.  

 

Nhưng nghĩ đến kết cục của Tiểu Tuyết ở kiếp trước, tôi vẫn kiên định:  

 

“Không thể nào, mẹ tuyệt đối không để con đi theo cha con!”  

 

Dù con bé có hận tôi thì tôi cũng nhất định phải đưa Tiểu Tuyết đi!  

 

Tiểu Tuyết lập tức bật khóc:  

 

“Không! Con muốn đi theo cha!”  

 

Tiếng khóc xé lòng.  

 

Chu Dã cũng lập tức gào lên:  

 

“Thẩm Chí Vân, cô đúng là không có lương tâm!”  

 

“Cô ức h.i.ế.p tôi thì thôi đi, còn muốn cướp con gái của tôi, rốt cuộc cô muốn làm gì?”  

 

“Cô và tên đàn ông bỉ ổi này thân mật với nhau ngay trước mặt tôi, giờ còn định cướp con gái tôi nữa!”  

 

Xung quanh lập tức có rất nhiều người xúm lại.  

 

“Chuyện gì thế này?”  

 

“Đừng khóc, có chúng tôi ở đây, chúng tôi sẽ đòi lại công bằng cho anh!”  

 

Chu Dã chỉ vào tôi và Lâm Thanh Tự, lớn tiếng kể khổ:  

 

“Đây là vợ cũ của tôi! Cô ta ngoại tình rồi đòi ly hôn với tôi, giờ còn muốn cướp mất con gái tôi!”  

 

“Mọi người làm ơn phân xử giúp tôi với!”  

 

Tôi đưa tay kéo Tiểu Tuyết:  

 

“Tiểu Tuyết, con đang lừa mẹ đúng không? Chuyện này không vui đâu.”   

Lâm Thanh Tự nhíu mày, nghiêm túc nói:  

 

“Mọi người, những gì anh ta nói đều là dối trá!”  

 

Nhưng Tiểu Tuyết lại quay mặt đi, né tránh ánh mắt của tôi, vùi đầu vào lòng Chu Dã:  

 

“Không, con không muốn đi với mẹ!”  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Con bé ôm chặt lấy anh ta, không chịu buông.  

 

Một màn này khiến đám đông xung quanh nhanh chóng hiểu ra tình huống.  

 

Ai nấy đều phẫn nộ chỉ trích:  

 

“Cô đúng là đồ khốn nạn, làm ra chuyện tồi tệ như thế, giờ còn muốn cướp con gái?”  

 

“Đừng có mà làm hỏng con bé! Loại người như cô, tôi chỉ muốn đ.ấ.m cho một trận!”  

 

“Đồ không biết xấu hổ!”  

 

Nói rồi, một vài người thậm chí còn xông lên, có ý định ra tay với tôi.  

 

Nhìn thái độ của con gái, trái tim tôi hoàn toàn nguội lạnh.

 

Lâm Thanh Tự kéo tôi rời khỏi đám đông:  

 

“Chí Vân, em bình tĩnh lại. Bây giờ ở đây có quá nhiều người, nếu em cố chấp, không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu!”  

 

Tôi hít một hơi, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn giọng nói:  

 

“Em biết con bé không muốn bọn em ly hôn, nhưng em không thể để con bé xảy ra chuyện.”  

 

“Thanh Tự, em phải làm sao đây?”  

 

Tôi đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng chưa từng ngờ tới việc con gái sẽ dứt khoát không chọn tôi.  

 

Lâm Thanh Tự cũng đau lòng, chỉ có thể an ủi:  

 

“Tiểu Tuyết thông minh như vậy, chắc chắn con bé có lý do riêng.”  

 

Lúc này, Chu Dã giữa đám đông tỏ ra vô cùng đắc ý.  

 

Lâm Thanh Tự tiếp tục:  

 

“Bây giờ, điều chúng ta cần làm là lấy lại quyền nuôi con cho em.”  

 

“Chúng ta nhất định phải thắng vụ kiện này!”  

 

Tôi ép mình bình tĩnh lại:  

 

“Đúng, anh nói đúng. Chúng ta lập tức đến tòa án!”  

 

Lâm Thanh Tự kéo tôi lại:  

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

“Tòa án đã tan làm rồi, sáng sớm mai chúng ta sẽ đi.”  

 

“Em yên tâm, có anh ở đây, quyền nuôi con nhất định sẽ thuộc về em!”  

 

Tôi cười, nhưng là một nụ cười cay đắng:  

 

“Cảm ơn anh, Thanh Tự.”  

 

Hôm sau.  

 

Tôi vừa chuẩn bị ra ngoài thì nhận được trát hầu tòa.  

 

Là Chu Dã gửi đến… tôi đã trở thành bị đơn!  

 

21

 

Hành động này của Chu Dã khiến tôi tức đến phát run.  

 

Nhưng dù có giận đến đâu, sự thật rằng tôi đã là bị đơn không thể thay đổi.  

 

Nghĩ kỹ lại, ít ra tôi cũng không cần đến tòa án để chờ xếp lịch xét xử, xét theo một khía cạnh nào đó thì còn phải "cảm ơn" Chu Dã vì sự nhanh nhạy này.  

 

“Thời gian mở phiên tòa là mười ngày sau.”  

 

Lâm Thanh Tự cầm trát hầu tòa, nhíu chặt mày:  

 

“Dù có nhanh thế nào đi nữa, cũng không thể mở phiên tòa sớm như vậy. Chẳng lẽ anh ta đã có ý định tranh giành quyền nuôi con từ lâu rồi?”  

 

Thời gian mở phiên tòa đúng là chỉ có mười ngày.  

 

Không biết có phải Chu Dã đã giở trò gì hay không, mà ngay cả tòa án cũng có thể đẩy nhanh tiến độ đến mức này.  

 

Quả thực hiếm thấy!

 

Vậy thì, phiên tòa lần này chắc chắn là nhắm vào tôi.  

 

"Thanh Tự, chúng ta phải cẩn thận."  

 

Lâm Thanh Tự vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc:  

 

"Yên tâm, anh sẽ cố gắng hết sức. Trong thời gian này, em hãy cố gắng thu thập thêm bằng chứng."  

 

Tôi lập tức gật đầu:  

 

"Ừ, anh yên tâm. Em đã nhờ A Như điều tra rồi."  

 

"Còn nữa, đây là cuốn sổ ghi chép của anh ta, bên trong có danh sách những người phụ nữ mà anh ta đã tìm hiểu trong nhiều năm qua. Chúng ta có thể bắt đầu điều tra từ đây."  

 

Lúc này, Tôi mới chợt nhớ ra cuốn sổ này, tôi đúng là vì chuyện của con gái mà suýt nữa đã quên mất.  

 

"Trong này có rất nhiều người là ông chủ ở Quảng Đông." Lâm Thanh Tự nhíu mày.  

 

Xem ra, quan hệ của Chu Dã không hề ít.  

 

Ba ngày liên tiếp, tôi đi khắp nơi tìm kiếm manh mối, nhưng đều bị từ chối.  

 

Vì chương trình "Tầm Tình Ký", hầu hết mọi người đều ghét bỏ tôi.  

 

Buổi tối, dì tôi gọi điện đến:  

 

"Chí Vân, ngày mai tin tức từ trung ương sẽ được đăng tải, cứ chờ xem."  

 

Cuối cùng, tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một chút.  

 

Ít nhất, khi tin tức lên sóng, sẽ có một nửa số người tin tưởng tôi.  

 

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc tôi có khả năng đấu lại Chu Dã.  

 

Tôi cắn răng:  

 

"Thanh Tự, bây giờ em lo lắng cho Tiểu Tuyết nhất."  

 

Lâm Thanh Tự cũng nghiêm mặt:  

 

"Chu Dã không cho chúng ta gặp con bé, là vì anh ta muốn dùng Tiểu Tuyết để uy h.i.ế.p em."  

 

"Nếu bây giờ chúng ta thỏa hiệp, thì tất cả công sức trước đó đều đổ sông đổ biển."  

 

"Anh ta biết Tiểu Tuyết là điểm yếu của em. Một kẻ đàn ông độc ác như vậy, anh vô cùng căm ghét."  

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com