Những lời của Lâm Thanh Tự không hề chừa cho Chu Dã chút thể diện nào.
Tôi khẽ nhắm mắt lại.
Hồi tưởng lại cả hai kiếp của mình, tôi nhận ra bản thân đều sống một cách quá đỗi thảm hại. Rốt cuộc, tôi nhận được gì chứ?
Nhưng rất nhanh, tôi buộc mình phải bình tĩnh lại.
Tôi không thể để những chuyện này làm rối loạn suy nghĩ của mình.
Tôi phải kiên cường, phải giữ vững sự tỉnh táo.
Lúc này, A Như đến.
"Chí Vân, mấy ngày nay Chu Dã ra ngoài rất thường xuyên. Có lẽ anh ta đi gặp người của tòa án, nhưng hành tung cực kỳ bí ẩn, nên chúng tôi không tìm được nhiều chứng cứ."
"Tuy nhiên, đây là một số bức ảnh anh ta gặp gỡ phụ nữ bên ngoài, có ảnh chụp từ sở cảnh sát, cũng có từ đài truyền hình."
Nói đến đây, A Như tỏ vẻ khinh bỉ:
"Anh ta có rất nhiều đàn bà bên ngoài."
Càng nói, giọng cô ấy càng nhỏ đi, dường như sợ tôi sẽ đau lòng.
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của A Như, sắc mặt tôi vẫn bình tĩnh.
Tôi đưa cuốn sổ ghi chép trên tay cho A Như:
"Chuyện này, tôi đã biết từ lâu rồi. Bây giờ, điều quan trọng nhất là tiếp tục thu thập thêm bằng chứng."
"Chúng ta chỉ còn 7 ngày!"
Ba người nhìn nhau, ánh mắt đầy nghiêm nghị, rồi cùng gật đầu.
Hôm sau.
Hôm nay là ngày bản tin trung ương đăng tải tin tức.
Tôi dậy từ sớm, và khi nhìn thấy tờ báo trong tay, tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Người trong nhà trọ khi nhìn thấy tôi đều chủ động chào hỏi.
Xem ra, tin tức đã phát huy tác dụng.
Tôi định tiếp tục đi thu thập chứng cứ thì Lâm Thanh Tự bất ngờ tìm đến, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng:
"Không hay rồi!"
Tôi nhíu mày: "Sao vậy?"
Lâm Thanh Tự cắn răng:
"Chương trình 'Tầm Tình Ký' vừa phát sóng tập mới. Trong đó, Chu Dã tuyên bố rằng Tiểu Tuyết không muốn theo em vì em đã bạo hành con bé!
"Hơn nữa, anh ta còn nói rằng em đã g.i.ế.c đứa con trong bụng Mạc Tình Hảo!"
22
Lẽ ra đây phải là một chuyện khiến tôi vô cùng tức giận, nhưng vì đã trải qua bao nhiêu lời chỉ trích, tôi lại cảm thấy bình tĩnh hơn.
Tôi đã nghĩ suốt ba ngày qua, Chu Dã không có động tĩnh gì, còn tưởng Chu Dã đã thay đổi tính nết. Ai ngờ hóa ra Chu Dã đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
Tôi thậm chí cảm thấy có chút buồn cười.
Đến giờ phút này rồi, Chu Dã vẫn tìm đủ mọi cách để bôi nhọ tôi.
Nhưng liệu Chu Dã nghĩ rằng chỉ cần bôi nhọ tôi là có thể cứu lại công ty của anh ta sao?
Tôi biết rõ, điều mà Chu Dã lo lắng nhất lúc này chính là công ty của mình, nhưng anh ta sẽ không bao giờ nhận mình sai.
Vì thế, anh ta sẽ lại dùng cách thức của kiếp trước để ép tôi phải cúi đầu, phải nghe theo anh ta.
Nhưng lần này, tôi sẽ không bao giờ làm theo Chu Dã nữa.
Lâm Thanh Tự thở dài: "Cuối cùng cũng đợi đến bây giờ, nhưng bây giờ mọi người đều cho rằng tin tức không đáng tin. Tiếp theo chúng ta phải làm sao?"
"Họ đang cảm thông cho Chu Dã, cảm thông cho đứa trẻ, còn bịa đặt đủ thứ về em. Anh thật sự muốn..."
Lúc này Lâm Thanh Tự thật sự rất tức giận.
Tôi nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng nói: "Mặc kệ anh ta đi, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ gặp báo ứng. Chúng ta cứ chuẩn bị cho vụ kiện thôi."
"Thanh Tự, đừng để những chuyện này ảnh hưởng."
Ở một nơi khác, trong nhà Chu Dã, anh ta đã chờ ở nhà hai ngày.
Anh ta tưởng rằng những việc mình làm, bao gồm cả chương trình truyền hình, sẽ đủ để dọa tôi, nhưng lại phát hiện tôi chẳng hề có động tĩnh gì.
Theo tình hình trước đây, tôi chắc chắn sẽ nổi giận và đến tìm anh ta.
Nhưng lần này lại không có.
"Chúng ta làm thế này có ổn không?"
"Nếu cô ta phát hiện ra là em không sảy thai thì sao?"
Mạc Tình Hảo an ủi: "Yên tâm đi, mọi người đều đứng về phía chúng ta mà."
"Dù Thẩm Chí Vân có tài giỏi đến đâu, đây cũng là Quảng Đông!"
Chu Dã thở phào nhẹ nhõm: "Đúng vậy, đây là Quảng Đông."
"Cha, uống nước đi."
Lúc này, Tiểu Tuyết bưng nước đi tới, trên mặt đầy vẻ mong chờ.
Mạc Tình Hảo liếc mắt nhìn anh ta, nhăn mày đẩy Tiểu Tuyết ra: "Không thấy cha con đang bận à? Tránh xa ra!"
Nước đổ lên người Tiểu Tuyết, làm con bé đau đến khóc nức nở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chu Dã vội vàng kéo Tiểu Tuyết lại, không nhịn được mà quát: "Em làm cái gì vậy!"
Mạc Tình Hảo không quan tâm, khinh bỉ nhếch môi: "Nó là con của Thẩm Chí Vân, em không ưa!"
"Đừng để nó làm hại đến đứa bé trong bụng em, ít quan tâm đến nó đi!"
Chu Dã mất kiên nhẫn đẩy Tiểu Tuyết ra: "Tiểu Tuyết, con đi chơi đi, cha không có thời gian lo cho con đâu!"
Lúc này, Chu Dã cũng không còn muốn nhìn Tiểu Tuyết nữa.
"Cứ kiên nhẫn một chút, đây là cơ hội để uy h.i.ế.p Thẩm Chí Vân đấy!"
"Nếu em làm tổn thương nó, chắc chắn Thẩm Chí Vân sẽ nổi điên với chúng ta!"
"Vì lợi ích, chúng ta phải nhịn!"
Trước kia Chu Dã không nghĩ Mạc Tình Hảo lại ngốc như vậy.
Khó khăn lắm mới kéo được cô ta ra khỏi tù, không thể để cô ta gây thêm rắc rối.
"Em còn muốn quay lại đó nữa không? Nếu không phải cậu của cô ta vừa đi, làm sao anh có thể đưa em ra được chứ!"
Mạc Tình Hảo nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Tiểu Tuyết đang bỏ đi, rồi nói: "Được rồi, em sẽ nhịn đến khi mẹ nó vào tù!"
Chu Dã thở phào nhẹ nhõm: "Ngoan."
Mạc Tình Hảo cười, ôm lấy Chu Dã định hôn.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Điện thoại đột nhiên reo lên.
Chu Dã khó chịu cầm điện thoại lên: "Alo, ai vậy?"
Phía bên kia là tiếng trợ lý nhà máy: "Ông chủ, không ổn rồi, bên Thẩm Chí Vân nói là đã cải tiến công nghệ và muốn bán rẻ công nghệ cốt lõi!"
23
Chu Dã ngay lập tức hoảng hốt.
“Anh nhanh chóng mua lại đi!!!”
Anh ta hét vào điện thoại.
Người ở đầu dây bên kia dường như có chút do dự, không biết phải bắt đầu từ đâu: “Nhưng mà…”
Chu Dã càng thêm hoảng loạn và tức giận: “Nhưng mà cái gì!”
“Nhưng mà, Thẩm Chí Vân nói sẽ không bán cho nhà máy chúng ta, hơn nữa, nhà máy của chúng ta hiện giờ không có tiền, trong tài khoản cũng hết sạch tiền rồi.”
“Nếu anh cũng không còn cách nào, tôi chỉ đành phải từ chức, không có tiền trả lương cho công nhân nữa rồi.”
Vừa nói xong, Chu Dã định nổi cơn giận thì điện thoại đã bị cúp ngang.
“Thẩm Chí Vân, cô thực sự muốn hại tôi đến mức này!” Chu Dã tức giận đến nỗi thở dốc.
Nhưng nếu nhà máy thực sự gặp chuyện, anh ta sẽ làm sao đây!
“Tình Hảo, chúng ta phải làm sao bây giờ…”
Tài khoản đã cạn kiệt, trong khi gần đây Mạc Tình Hảo lại thua lỗ một vài hợp đồng.
Mạc Tình Hảo cũng không khá hơn, khuôn mặt đầy sự bối rối: “Phải làm sao, phải làm sao đây?”
“Chu Dã, nếu nhà máy phá sản thì sao?”
Mạc Tình Hảo ngừng lại một chút, khuôn mặt trở nên tối sầm lại: “Không phải anh nói Thẩm Chí Vân yêu anh lắm sao? Sao anh không để Thẩm Chí Vân đưa cho anh thứ đó đi!”
“Em thấy cô ta vốn không hề yêu anh!”
Với một câu này, Mạc Tình Hảo thành công chuyển sự chú ý của Chu Dã.
Chu Dã nhăn mày, anh ta thật không ngờ tôi lại sử dụng chiêu này.
Thảo nào mấy ngày nay tôi không có động tĩnh gì.
Hóa ra là chính tôi đã giăng bẫy cho anh ta!
Tôi rõ ràng biết rằng nhà máy là điểm yếu của anh ta.
Tôi thật sự có thể bán rẻ mà không chịu bán cho anh ta.
Lúc này, Chu Dã căm ghét tôi vô cùng.
Nhưng bây giờ căm ghét cũng vô ích.
"Đừng vội, anh đi tìm cô ta!"
Chu Dã nói xong, vội vàng chạy ra khỏi cửa.
Mạc Tình Hảo gãi cổ rồi ngáp một cái, nhìn theo bóng dáng của anh ta rồi lẩm bẩm: "Chán thật."
Khi Chu Dã tìm được tôi, cũng là lúc tôi đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về Bắc Kinh.
"Cô đã bán kỹ thuật cốt lõi của tôi rồi. Giờ thì cô còn muốn bỏ đi như vậy à?"
"Thẩm Chí Vân, cô không định tranh giành quyền nuôi con với tôi à?"
Tôi không vui nhìn anh ta một cái: "Tôi không có thời gian nói chuyện với anh, tôi đang gấp."
"Tôi sẽ ra tòa đúng giờ."
Tối qua, tôi nhận được điện thoại nói mẹ tôi lại bị bệnh, đã được đưa vào bệnh viện.
Bây giờ còn một khoảng thời gian nữa mới tới ngày xét xử, tôi không muốn bỏ lỡ nữa.
Tôi chỉ cần nhớ lại lần trước, mẹ tôi bị bệnh mà tôi không về, bỏ lỡ lần gặp cuối cùng và hối hận vô cùng.