[Thập Niên 90] Sống Lại, Tôi Đấu Với Tra Nam Đến Cùng
Tôi dịu dàng xoa đầu con gái, nhẹ giọng nói:
"Mẹ sẽ về nhanh thôi."
Sau đó, tôi đứng dậy, tiến lên mở cửa.
Cảnh sát thấy tôi biết điều thì cười mỉa mai, rồi lập tức áp giải tôi về đồn.
Tại đồn cảnh sát.
Suốt hai ngày liền, họ liên tục tra hỏi, ép tôi thú nhận đã làm tất cả những chuyện đó.
Nhưng thậm chí, họ còn chẳng buồn lấy lời khai đúng thủ tục.
Tôi bỏ ngoài tai tất cả.
Kết quả là, suốt hai ngày trời, tôi không được ăn, thậm chí không có một ngụm nước.
Tôi thật không ngờ, ở thời đại này, vẫn còn có thể gặp kiểu bức cung như thời phong kiến.
Có lẽ, vì tôi không chịu khuất phục nên Chu Dã đã bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.
Ngày thứ ba, Chu Dã xuất hiện.
"Chí Vân, chỉ cần em giao công nghệ cốt lõi cho anh, chúng ta có thể hòa giải."
"Giữa chúng ta có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, miễn là em đồng ý cùng anh cải tiến kỹ thuật."
Tôi liếc nhìn Mạc Tình Hảo đứng sau anh ta.
Tôi cười nhạt:
"Dẫn người tình của mình đến đây rồi bảo tôi coi như chưa có chuyện gì?"
"Chu Dã, tôi thật sự không ngờ, anh có thể vô liêm sỉ đến mức này."
Chu Dã câm nín.
Mạc Tình Hảo không nhịn được:
"Anh còn nói nhảm với cô ta làm gì!"
"Cô ta không đồng ý thì cứ để cô ta ở lại đồn cảnh sát cả đời đi!"
Chu Dã kéo tay Mạc Tình Hảo:
"Tình Hảo, em đừng làm loạn nữa. Em cũng biết vì em mà nhà máy sắp phá sản rồi, em nhịn một chút đi, được không?"
Mạc Tình Hảo bĩu môi, biết mình có phần đuối lý.
Cô ta trừng mắt nhìn tôi:
"Tôi đã nể mặt cô lắm rồi, hy vọng cô biết điều!"
Tôi bình thản:
"Các người có quyền lực đến mức nào mà có thể dở trò đe dọa ngay trong đồn cảnh sát vậy? Đúng là giỏi thật."
"Chu Dã, năm đó dù gì tôi cũng là con gái của một thủ trưởng. Nếu anh muốn dùng chiêu này để ép tôi, vậy thì không đáng đâu."
Câu nói này khiến sắc mặt Mạc Tình Hảo thay đổi.
Cô ta cười lạnh, nhướng mày:
"Cha cô là thủ trưởng thì sao? Đây là Quảng Đông, là địa bàn của tôi. Tôi muốn thế nào thì thế đó!"
Giọng điệu cực kỳ ngông cuồng.
Tôi khẽ cười:
"Vậy sao?"
Đột nhiên, một giọng nói khác vang lên từ phía sau:
"Sao tôi không biết ở phân cục Trường An lại tệ đến thế này nhỉ!"
Mạc Tình Hảo và Chu Dã đồng loạt quay lại.
Trước mặt họ là một người đàn ông mặc cảnh phục vô cùng lạ lẫm.
Mạc Tình Hảo nhíu mày:
“Ông là ai? Sao lại vào đây? Không thấy chúng tôi đang nói chuyện sao?"
Người người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, mỉm cười:
"Vậy cô đoán thử xem?"
Tôi bất đắc dĩ lên tiếng:
"Cậu, đừng đùa nữa. Dù sao cũng là lãnh đạo của trụ sở cảnh sát, sao lại cư xử như trẻ con thế?"
18
Lãnh đạo của trụ sở cảnh sát?
Cô ta kêu gọi là cậu?
Trong lòng Chu Dã bỗng nhiên hoảng hốt.
Lúc này, cảnh sát phân cục Trường An cũng bước tới:
“Cục trưởng Lâm, tôi vừa nhận được tin ngài đến thị sát. Sao ngài không báo trước một tiếng?”
Nghe xong, Chu Dã choáng váng.
Mạc Tình Hảo cũng lập tức im bặt, sắc mặt dần trở nên tái nhợt.
Tôi khẽ nhếch môi:
“Cục trưởng Lâm, tôi bị bắt vào đây, chưa kịp hỏi han gì đã bị ép nhận tội, chuyện này nên xử lý thế nào đây?”
Sắc mặt cảnh sát phân cục Trường An lập tức cứng đờ.
“Chuyện này... Cục trưởng Lâm, không hề có chuyện đó đâu ạ.”
Cục trưởng Lâm đưa mắt quét một vòng, lạnh giọng nhìn cảnh sát trong cục:
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Xem ra nơi này đã mục rỗng từ lâu, chắc hẳn đã nhận không ít hối lộ rồi.”
Một câu nói khiến cả sở cảnh sát bàng hoàng, ai nấy đều thấp thỏm bất an.
Khí thế của vị lãnh đạo cấp trên này...
Thật sự khiến người ta cảm thấy run sợ!
Chu Dã chần chừ một lát, cuối cùng cắn răng lên tiếng:
“Ngài là cậu của Thẩm Chí Vân... Cô ta đã bán tài liệu cốt lõi của nhà máy tôi! Tôi chỉ muốn cô ta trả lại mà thôi.”
Cục trưởng Lâm thản nhiên liếc anh ta một cái:
“Đương nhiên là không thể bao che tại phân cục Trường An được rồi.”
Sắc mặt cục trưởng phân cục lập tức cứng lại, mồ hôi lạnh túa ra.
Chu Dã cũng nghẹn họng, không nói nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh ta kéo tay Mạc Tình Hảo, định nhắc cô ta lên tiếng, nhưng phát hiện cô ta đã sớm toát mồ hôi đầy người.
Trong lòng Chu Dã thầm rủa: Vô dụng thật!
Tôi gật đầu:
“Đúng là nên như vậy.”
Tôi bình tĩnh nhìn một lượt rồi tiếp tục chậm rãi nói rõ ràng:
“Cục trưởng Lâm, tài liệu cốt lõi là do tôi tự nghiên cứu, là sở hữu dưới tên tôi, tôi muốn đưa cho ai là quyền của tôi.”
“Hơn nữa, năm đó Chu Dã đã ký tên xác nhận rồi.”
“Không đưa tài liệu cốt lõi cho anh ta chính là quyết định đúng đắn nhất của tôi!”
Sắc mặt Chu Dã lập tức cứng lại.
Cục trưởng Lâm lặng lẽ gật đầu:
“Đúng vậy.”
“Quả nhiên không khác gì với kết quả tôi điều tra.”
Chu Dã càng thêm khó xử, muốn phản bác nhưng không tìm được lý do. Huống hồ, người trước mặt này vừa nhìn đã biết không phải người dễ chọc vào…
Sao anh ta lại không biết tôi có một người cậu làm việc ở trung ương chứ?
Cuối cùng, toàn bộ cảnh sát ở phân cục Trường An đều bị đình chỉ công tác, chờ lệnh xét xử.
Mạc Tình Hảo thì bị tạm giam, chờ kết quả điều tra.
Còn tôi dĩ nhiên được thả ra.
Lúc rời khỏi sở cảnh sát, Chu Dã đã đứng đợi sẵn.
Vừa thấy tôi, anh ta lập tức lao tới.
“Thẩm Chí Vân, cô đưa tài liệu cốt lõi cho tôi, chúng ta kết thúc trong êm đẹp được không?”
“Tình Hảo đã bị cô đẩy vào cục cảnh sát rồi, có thể đừng nhắm vào chúng tôi nữa được không?”
Nghe những lời trơ trẽn ấy, tôi bật cười.
“Là anh không chịu kết thúc trong êm đẹp trước.”
“Hơn nữa, Mạc Tình Hảo đã cố ý bắt cóc con gái tôi. Tôi nhất định sẽ tìm ra bằng chứng để cô ta mãi mãi không thể bước ra khỏi đó!”
Chu Dã sững sờ:
“Sao cô có thể làm vậy?”
Tôi bình thản hỏi lại:
“Tôi làm sao?”
Chu Dã hít sâu, giọng khàn đi:
“Cô luôn hiểu lầm tôi và Tình Hảo cũng đành, nhưng cô ta rất yêu Tiểu Tuyết, sao có thể bắt cóc con bé được?”
Tôi khẽ “ồ” một tiếng.
“Nếu anh đã chắc chắn như vậy, vậy Tiểu Tuyết đâu?”
Hơi thở Chu Dã khựng lại, vô thức đảo mắt rồi bực dọc lườm tôi:
“Tôi biết cô đang lừa tôi, Tiểu Tuyết đương nhiên đang ở chỗ cô rồi!”
“Nếu con bé mất tích thật, sao cô có thể bình tĩnh như vậy được?”
Nghe Chu Dã nói, tay tôi siết chặt lại. Hóa ra Chu Dã cái gì cũng hiểu rõ!
“Vậy thì sao? Tôi tuyệt đối không hòa giải với Mạc Tình Hảo!”
Chu Dã giận đến phát run, nhưng vẫn giữ giọng điềm tĩnh:
“Nếu cô không chịu nhượng bộ, vậy tôi cũng không chấp nhận ly hôn. Tôi sẽ tranh giành quyền nuôi Tiểu Tuyết với cô!”
19
Tôi sững người, nhìn thấy thái độ vô cùng chắc chắn của Chu Dã.
Rõ ràng Chu Dã đã có kế hoạch từ trước.
Nhưng tại sao bây giờ lại đột nhiên muốn tranh giành quyền nuôi con với tôi?
Vì lợi ích của bản thân, Chu Dã thực sự có thể không từ thủ đoạn.
Nếu Chu Dã đã không yêu thương Tiểu Tuyết, vậy tại sao còn cố giành giật con bé với tôi?
Đây chính là điều khiến tôi đau đớn nhất.
Những gì Tiểu Tuyết từng chịu đựng vẫn còn in sâu trong trí nhớ tôi. Tôi tuyệt đối không cho phép con gái mình bị mang đi!
“Chúng ta đã ký đơn ly hôn, giấy chứng nhận ly hôn cũng có rồi. Dù anh có muốn kháng cáo, tôi cũng không quan tâm!”
Sắc mặt Chu Dã cứng đờ.
“Cô chắc chắn vậy sao? Cô nghĩ tôi không giành được Tiểu Tuyết à?”
Một tia đắc ý lóe lên trong mắt Chu Dã.
Tôi cau mày.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì giọng nói non nớt của Tiểu Tuyết vang lên:
“Cha! Mẹ!”
Tôi và Chu Dã lập tức quay đầu nhìn.
Là Lâm Thanh Tự dắt tay Tiểu Tuyết bước đến.
Ánh mắt anh tràn đầy yêu thương, xót xa nhìn tôi:
“Em gầy đi rồi, vẫn chưa được nghỉ ngơi à.”
Tôi cảm động:
“Không sao đâu, em ổn mà.”
Chứng kiến khoảnh khắc này, trong lòng Chu Dã dâng lên cảm giác chua xót khó chịu.
Anh ta tức giận quát lên:
“Thẩm Chí Vân, quả nhiên cô sớm đã thông đồng với anh ta!”
“Đúng là loại đàn bà không biết liêm sỉ!”
Tôi lập tức chắn trước mặt Lâm Thanh Tự:
“Anh đang nói bậy bạ cái gì đấy?”
Lâm Thanh Tự kéo tôi lại, thản nhiên bước lên đối diện Chu Dã, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa áp lực mạnh mẽ:
“Anh Chu, trước khi nói chuyện, mong anh suy nghĩ kỹ. Vu khống người khác có thể bị truy tố hình sự đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com