Anh ta điều chỉnh lại cảm xúc, rồi từ tốn nhìn về phía tôi, giọng điệu bỗng trở nên mềm mỏng, dịu dàng:
"Nếu em chịu nói cho anh biết công nghệ cốt lõi, anh có thể lên truyền hình giải oan cho em."
"Sau đó, chúng ta sẽ quay lại làm một gia đình hạnh phúc, được không?"
Tôi bật cười vì sự trơ trẽn của Chu Dã.
Khóe môi tôi nhếch lên, giọng điệu đầy chế giễu:
"Anh muốn tôi quay về?"
"Nằm mơ đi!"
Sắc mặt Chu Dã đông cứng lại, anh ta lập tức bật dậy khỏi giường:
"Anh chỉ đùa thôi mà!"
"Nếu em không làm loạn lên, sao chúng ta có thể rơi vào tình cảnh này?"
"Chúng ta từng hứa sẽ bên nhau trọn đời, em quên rồi sao?"
Vừa dứt lời, tôi liền lạnh giọng cắt ngang:
"Xin lỗi, nhưng chúng ta đã ly hôn rồi."
"Anh còn nhớ những điều ghi trong thỏa thuận ly hôn không?"
"Có lẽ anh quên rồi nhỉ? Nhà máy bây giờ không còn tiền nữa đâu."
"Dù tôi có quay lại, nó cũng chẳng vực dậy nổi đâu."
"Chu Dã, còn nhớ số cổ phiếu tôi nắm trong tay không?"
"Tôi đã bán sạch rồi."
Chu Dã mở to mắt, không thể tin nổi, liên tục lắc đầu:
"Không, không thể nào!"
Lúc này, anh ta thực sự hoảng loạn.
Cổ phần trong nhà máy không còn, công nghệ cốt lõi cũng mất, dù có ngu ngốc đến đâu Chu Dã cũng hiểu nếu cứ tiếp tục như vậy, nhà máy chắc chắn sụp đổ.
"Anh chỉ muốn dạy em một bài học thôi, không có ý gì khác cả."
"Vợ chồng có cãi nhau thì cũng nên làm hòa, đừng tiếp tục như thế nữa, được không?"
Chu Dã hiểu rất rõ, muốn cứu nhà máy, anh ta chỉ còn cách thuyết phục tôi quay về.
Nhưng mặc kệ anh ta nói thế nào, tôi cũng chẳng buồn đáp lại, chỉ lạnh nhạt buông một câu:
"Tự lo lấy đi."
Sau đó, tôi xoay người rời đi, không ngoảnh đầu lại.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, tôi liên tục gặp trở ngại suốt hai ngày liền.
Tất cả các tòa soạn báo đều từ chối đăng bài cho tôi.
Lý do lặp đi lặp lại: "Chúng tôi không thể đăng báo giúp loại người như cô!"
Tôi giận đến mức muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
Dù sau này sống ở Bắc Kinh, không cần bận tâm danh tiếng nơi này, nhưng tôi tuyệt đối không thể để Chu Dã sống yên ổn!
Bước ra khỏi tòa soạn báo cuối cùng, tôi quay lại khách sạn.
Lâm Thanh Tự nhìn tôi với ánh mắt đầy lo lắng:
"Thế nào rồi? Có ai chịu giúp không?"
Tôi chán nản lắc đầu:
"Chẳng lẽ quyền lực của Chu Dã lại lớn đến vậy sao?"
Dù nhà máy đã sắp phá sản, nhưng Chu Dã vẫn không chịu cúi đầu.
Lâm Thanh Tự thấy xót xa, vừa định lên tiếng an ủi thì…
Bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên.
Tôi vô thức nhấc máy, giọng điệu đã chẳng còn chút hy vọng nào.
Nhưng đầu dây bên kia lại vang lên một câu khiến tôi sững người:
"Xin hỏi có phải cô Thẩm Chí Vân không? Tôi gọi từ Trung ương Nhật Báo. Nghe về câu chuyện của cô, chúng tôi sẵn sàng giúp cô đăng báo!"
16
Tôi sững người, giọng nói quen thuộc từ đầu dây bên kia khiến mắt tôi bất giác cay xè.
"Dì..."
Ngay lập tức, một tràng cười vang lên từ điện thoại:
"Vẫn còn nhớ dì làm trong tòa soạn à? Chuyện lớn như vậy mà không chịu tìm đến nhà mình."
"Có phải vẫn còn giận cha mẹ cháu năm xưa không cho cháu vào Nam không?"
Giọng dì vẫn trầm ổn như ngày nào, nhưng dường như đã nhuốm thêm nét già nua.
Tôi hít một hơi thật sâu, n.g.ự.c như bị ai đó đè nặng.
"Không phải vậy đâu... Chỉ là cháu không muốn làm phiền mọi người."
Từ nhỏ đến lớn, tôi đã gây đủ rắc rối rồi.
Tôi không nên làm phiền người nhà, nhất là khi chính tôi đã từng tổn thương họ.
Nói đến đây, nước mắt bất giác lăn dài trên má.
"Cháu có sợ làm phiền đến chúng ta đến đâu thì cháu cũng nên nhớ chúng ta là người nhà của cháu."
"Không ai được phép bắt nạt cháu!"
Giọng nói đầy kiên định của dì vang lên trong điện thoại.
Tôi hít một hơi thật sâu, nước mắt rơi xuống từng giọt nóng hổi.
"Cháu biết rồi."
Lâm Thanh Tự đứng bên cạnh, cũng lặng lẽ đưa tay lau nước mắt.
Sau khi trò chuyện với dì thêm một lúc, tôi mới lưu luyến gác máy.
Ngay khi tưởng chừng đã rơi vào đường cùng, tôi lại thấy một tia sáng mới.
Tôi bỗng nhiên tức giận, giơ tay tát mạnh vào mặt mình.
Tiếng "bốp" vang lên khiến Tiểu Tuyết hoảng sợ ôm chầm lấy mẹ:
"Mẹ ơi, đừng đánh! Đau lắm!"
Lâm Thanh Tự cũng giật mình, vội giữ tay tôi lại:
"Chí Vân, đây không phải lỗi của em!"
"Em đã làm rất tốt rồi."
"Ai cũng có lúc bị lừa gạt, điều quan trọng bây giờ là giải quyết mọi chuyện càng nhanh càng tốt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Rồi chúng ta sẽ đưa Tiểu Tuyết về Bắc Kinh."
"Cho con bé một cuộc sống tốt đẹp hơn."
Khi còn ở Quảng Đông, Lâm Thanh Tự đã dành nhiều thời gian ở bên Tiểu Tuyết.
Chỉ lúc đó anh mới nhận ra, cha đẻ con bé đã nhồi nhét bao nhiêu tư tưởng trọng nam khinh nữ sai lệch vào đầu nó.
Điều đó tuyệt đối không thể tiếp diễn!
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi nghẹn ngào, lòng đau thắt.
"Mẹ ơi, đừng đánh..."
"Đau lắm..."
"Tiểu Tuyết yêu mẹ..."
Tôi cúi đầu, những lời của Lâm Thanh Tự giúp tôi tỉnh táo hơn đôi chút.