Thập Niên 90 Sau Khi Chị Cả Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ

Chương 18



Tay nghề của Nguyên Đường rất tốt, kiếp trước dành nửa cuộc đời mình quanh bếp núc, đã giúp cô nắm chắc tất cả kỹ năng nấu nướng.

 

Cô nghiền nhuyễn khoai tây, nhưng ở giữa vẫn giữ lại một phần cắt nhỏ, khi ăn có cảm giác lợn cợn như cát, nhưng cũng không đến mức cảm giác như không có hạt, giữa khoai tây nghiền và khoai tây thái hạt lựu có khoai tây nghiền đặc xen vào, Nguyên Đường còn đặc biệt múc một phần súp hầm, ở trong súp hầm còn cho thêm hoa huệ và đậu nành, nước sốt làm mặn một chút, đặt vào nồi nấu trứng luộc trà, hương thơm cứ thế tỏa ra ngoài.

 

Nguyên Đường còn đang tính, lần này nước sốt rẻ không có nước dùng, lần sau cho thêm ít thịt băm, vậy thì phải thêm một hào.

 

Đừng thấy cô bán khoai tây nghiền đắt, cái thìa của cô to cỡ nào chứ, chỉ cần một thìa, cũng phải hơn nửa cân.

 

Rất nặng, nhiều, đủ no.

 

Mới sáng sớm, đang lúc còn ngái ngủ, học sinh vội đến trường không có mấy người kịp ăn sáng. 

 

Bánh bao bánh nướng còn tốt, hầu hết đều là mua của những người bán hàng rong, mùi vị không phải là quá thơm. Loại khoai tây nghiên thần thánh này, vừa xuất hiện đã thu hút vị giác của tất cả mọi người. 

 

Nguyên Đường còn không chút khách khí mở nắp hộp ra, nếu không phải trong tay không có quạt, cô đã muốn quạt vài cái rồi.

Có người không nhịn được, nhìn vào trường thấy chuông vẫn chưa reo, đến hỏi cô.

 

“Món khoai tây nghiền này bán thế nào?”

 

Câu hỏi này, Nguyên Đường đã hô to mấy lần là năm hào một thìa, nhưng Nguyên Đường cũng không phải người nhỏ nhen, nhanh nhẹn tiếp lời. “Năm hào một thìa, tám hào hai thìa!”

 

Hôm nay cô bán thử, làm cũng không nhiều, chỉ mong không thừa.

 

Thời gian gấp gáp, chàng trai hỏi mua cũng không do dự về giá cả, dứt khoát lấy ra tám hào.

 

“Lấy 2 thìa!”

 

Nguyên Đường nhận tiền, tâm tình vui vẻ biết bao.

 

Lần buôn bán đầu tiên thành công rồi.

Cô đưa tay lấy hộp cơm của đối phương, chàng trai vỗ đầu, hối hận không thôi.

 

“Tôi không đem theo!”

 

Nguyên Đường không nỡ bỏ việc làm ăn tám hào này, tiền đã ở trong túi cô rồi, lại vì nguyên nhân không may này mà phải trả lại, cô cảm thấy khó chịu.

 

“Đàn anh, không thì thế này đi, em giữ lại cho anh một phần, để ở chỗ bảo vệ, anh tự học buổi sáng xong đến đó lấy được không?”

 

Cô vỗ ngực bảo đảm:  “Em cũng là học sinh trường này, ở lớp 10/2, nếu có vấn đề gì, anh trực tiếp đến lớp em tìm em.”

 

Đối phương do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn đồng ý.

 

Không đồng ý cũng không được, anh ấy đã lớp 12 rồi, lúc này vội vàng muốn lấy, cũng không thể ăn trong buổi tự học sáng, chắc chắn phải đợi đến khi buổi tự học sáng kết thúc.

 

“Vậy được, em nhớ đó, anh học xong sẽ đến lấy!”

 

Nguyên Đường thở phào nhẹ nhõm, giao dịch không thất bại là được.

 

Sau đó thì khá thuận lợi, bốn thìa khoai tây nghiền đã được bán như mong đợi, cô cho nhiều, nhưng không có ai mua hai thìa cùng một lúc.

 

Món trứng luộc nước trà bán không được tốt, cả buổi sáng chỉ bán được 3 quả.

Nhưng Nguyên Đường không nản lòng, trứng luộc nước trà này, buổi sáng bán không hết thì vẫn còn buổi tối. Buổi sáng vội quá nên không kịp, tự học buổi tối mới là giờ cao điểm.

 

Khi anh chị lớp 12 bận học đến một mức nào đó, buổi tối ăn thêm một quả trứng không phải là bình thường sao?

 

Nguyên Đường gom lại ba tệ năm hào mà sáng nay bản thân kiếm được, trong lòng cảm thấy hạnh phúc.

 

Mua trứng đang giảm giá, một quả trứng giá một hào rưỡi tiền nguyên liệu ba hào thì cũng lãi được một hào. Khoai tây nghiền thì càng rẻ hơn, một cân khoai tây không đến hai hào, hấp xong bán giá năm hào, chắc chắn là sẽ đắt một chút. Nhưng trước mắt chỉ có mình cô bán, cứ bán đắt chút đã, đợi một thời gian sau có người khác cũng bán, cô nói không được sau đó cạnh tranh giá cả với người ta.

 

Nguyên Đường dọn hàng, khoai tây nghiền vẫn còn nhiều.

 

Cô đảo mắt một cái, đi đến phòng bảo vệ của trường.

Bảo vệ sớm đã phát hiện ra cô, ở cổng trường bán đồ ăn cũng chỉ có mấy người, bất ngờ có một người trẻ tuổi bán, quả thật rất bắt mắt.

 

Nguyên Đường cười ngượng ngùng, bắt chuyện làm quen với bảo vệ.

 

“Chú ơi, cháu là học sinh trường này.”

 

Kiếp trước cô không ít lần giao tiếp với quản lý đô thị, hiểu cách làm của người bày sạp hàng, tư thái phải thấp một chút.

“Chú cũng nhìn thấy rồi, gia đình cháu thật sự rất khó khăn…..chăn đệm mùa đông còn chưa có, thế nên mới tìm cách để buôn bán nhỏ.”

 

Lời vừa nói ra đã chạm vào lòng trắc ẩn của bảo vệ.

 

Nguyên Đường cũng không diễn quá lố, mà bưng ra luôn phần khoai tây nghiền còn dư.

 

“Chú, cháu cũng không biết phải làm gì khoai tây nghiền dư này, hôm nay cháu lần đầu mở bán, cháu gửi chú một phần, để chú ăn thử ạ!”

 

Bảo vệ năm nay hơn bốn mươi tuổi, ở nhà có một đứa con trai cũng đang đi học. 

Nhìn thấy Nguyên Đường lo lắng không yên, trên mặt toàn là nụ cười lấy lòng, trái tim lập tức mềm nhũn.

 

Con gái nhà ai mà hiểu chuyện quá, đúng là tổ tiên phù hộ.

 

Bảo vệ đang muốn từ chối, Nguyên Đường đã nhanh tay giành lấy hộp cơm trống của chú ấy để qua một bên, nhanh nhẹn múc một thìa đầy, đổ hết một nửa phần sốt còn dư vào.

 

Bảo vệ chưa từng gặp qua học sinh nào nhanh nhẹn như thế, đừng nói là học sinh, mấy người bán hàng ngoài cổng, có người nào không thành thật chứ, đến một câu cũng không dám nói với chú ấy. 

 

Dù là trường học không kiểm tra việc buôn bán ở cổng trường, nhưng nhiều năm trước đã kiểm soát với nhau, để nhỏ bé như huyện Bạch chưa có khái niệm gì về cạnh tranh.

 

Tiền người bày sạp bán hàng kiếm được không nhỏ, nhưng luôn sợ một ngày nào đó trường học sẽ không cho họ bán nữa, thế nên đối với họ có thể cách bảo vệ càng xa càng tốt.

 

Nguyên Đường thì ngược lại, ngày đầu tiên bán hàng đã đi đến làm quen.

 

Trong lòng Nguyên Đường nghĩ, nói thừa, cô là học sinh của trường, không làm thân với bảo vệ, sau này làm sao mà buôn bán. 

 

Cô một chút cũng không có vẻ nhút nhát của người lao động bình thường, kiếp trước tuy cô khổ cực, nhưng cũng đã ở ngoài làm việc nhiều năm, khi trở về lại làm ăn nhỏ vài năm, cũng chỉ có Triệu Hoán Đệ thấy cô hiền lành ít nói, trên thực tế cô hoàn toàn ứng phó được với các mối quan hệ qua lại này.

 

Nguyên Đường múc một thìa khoai tây nghiền cho chú Trương bảo vệ, trong đầu đã có chủ ý, buôn bán ngay trước cổng trường, cô sau nay sẽ khó tránh những chuyện như thế. 

 

Một là cô có thể gặp thầy cô của mình đến ủng hộ.

 

Hai là sớm muộn gì bạn học của cô cũng biết cô bán khoai tây ở trước cổng trường.

Ba là Nguyên Đống cũng sẽ biết……

 

Với hai trường hợp trên, Nguyên Đường đã chuẩn bị sẽ tâm lý rồi, còn về Nguyên Đống……

 

Mặt Nguyên Đường lạnh lùng, kiếp trước Nguyên Đống là người trọng thể diện, kiếp này cậu ấy tốt nhất đừng có lải nhải về việc làm ăn của cô, nhưng phàm là cậu ta dám đến nói một câu, Nguyên Đường đã chuẩn bị cho cậu ấy mấy cái tát mạnh. 

 

Nguyên Đường chuyển đồ về như đàn kiến chuyển nhà, ngọn lửa vẫn cháy trong bếp lò, trứng luộc nước trà vẫn đang hầm, khoai tây nghiền đã hết, Nguyên Đường đang tính tranh thủ giờ nghỉ trưa về nhà nhanh chóng chuẩn bị đồ, như thế thì mới kịp giờ tự học tối.

 

Làm xong mấy việc này, cô đến trường nhanh như chớp, cô vừa đến tiếng chuông tự học sáng cũng reo.

 

Nguyên Đường cả đường chạy đến, ngồi vào chỗ vẫn còn thở nặng nhọc.

 

Triệu Hà có chút khó hiểu: “Cậu từ kí túc xá đến à? Hôm nay dậy muộn sao?”

 

Nguyên Đường uống mấy ngụm nước: “Không, tớ từ bên ngoài trường đến.”

 

Cô nghĩ một hồi, cảm thấy vẫn nên nói cho Triệu Hà biết trước một câu.

 

Trẻ vị thành niên, luôn có lòng tự tôn vi diệu như này.

 

Cô nhớ rằng kiếp trước Nguyên Đống cũng như thế, hai năm trước cô vào miền nam làm thuê không về lần nào, năm thứ ba, cô về nhà, cô nhanh chóng đến trường trung học số 1 ở huyện Bạch, nhờ bảo vệ gửi lời, muốn gặp mặt Nguyên Đống nên luôn nhìn vào trường học.

 

Nhưng đợi rất lâu mới thấy Nguyên Đống đi ra, đang vội lên lớp tự học tối, cô cảm thấy Nguyên Đống mất tự nhiên, Nguyên Đống đầu cúi thấp, trả lời qua loa lấy lệ. Dường như có người chị như cô làm cậu ấy mất mặt. 

 

Nguyên Đường không biết mình có gì mà làm người khác mất mặt, chỉ nhớ là lúc ngồi trên tàu hỏa rời đi, ở trên xe khóc mất một lúc. Kể cả sau này Nguyên Đống giải thích rằng mình thi không tốt nên tâm tình không vui, Nguyên Đường cũng cảm thấy đó là nói dối.

 

Cô chưa bao giờ thấy bản thân mình mất mặt, nhưng nếu người bên cạnh thấy cô mất mặt, vậy sớm rời xa cũng tốt.

 

Nguyên Đường thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, nói với Triệu Hà: “Tớ ở cổng trường bày sạp hàng, về sau sáng trưa tối đều bận.”

 

Triệu Hà choáng váng: “Hả?”

 

Nguyên Đường: “Nếu cậu cảm thấy cơ thể tớ có mùi, hoặc là không muốn ngồi cùng tớ nữa, vậy nhân lúc kết thúc tự học sáng đi tìm thầy cô để đổi chỗ vậy.”

 

Triệu Hà có chút gượng gạo, lúng túng nói: “Không có không có.... tớ chỉ quá hiếu kỳ thôi.”

 

Hiếu kỳ tại sao Nguyên Đường lại bày sạp hàng.

 

Nguyên Đường lấy sách ra, không hề né tránh cái nghèo khổ: “Thì kiếm tiền thôi.”

 

Không kiếm tiền, cô làm sao đi học được?

Triệu Hà nén lại lời nói đang định nói, nghĩ lại thì thấy không thể nói với Nguyên Đường, cứ thế nhịn đến lúc tan học.

 

Buổi tự học sáng của so với lớp 11, 12, lớp 10 nghỉ sớm hai mươi phút, Nguyên Đường nghe thấy chuông tan học liên chạy như bay, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.

 

Triệu Hà:.......

 

Trong khoảng thời gian nghỉ giữa giờ tự học sáng, Nguyên Đường đã bán được 4 quả trứng luộc nước trà.

 

Thu nhập một tệ hai.

 

Cộng thêm thu nhập của buổi sáng, trong tay Nguyên Đường có bốn tệ chín.

Trừ đi chi phí, ít nhất cũng kiếm được hai tệ.

 

Nguyên Đường vui mừng khôn xiết, chuẩn bị mang nồi nước sốt của mình về.

 

Chú Trương bảo vệ từ xa gọi cô: “Này cháu, qua đây một lát.”

 

Chú Trương nhận một thìa khoai tây nghiền của Nguyên Đường, cả buổi sáng đều lo lắng về điều này. Chú ấy cảm thấy cô bé này khá vất vả, nào có đạo lí ăn miễn phí, nhưng nghĩ lại, nếu bản thân đưa tiền cho Nguyên Đường chỉ sợ cô kiên quyết không lấy.

 

Thế là nghĩ ra một cách.

 

“Cháu buổi sáng bán đồ ăn, nồi không cần mang về nữa, tự học sáng xong cháu không còn phải bán tiếp sao? Chú bên này có bếp đun nước, cháu để ở đây, tan học không cần chạy về lấy. ”

 

Để một ngày nhất định không được, chú ấy còn phải đi tuần tra khắp nơi, nhưng giờ tự học buổi sáng thì vẫn để được, cũng đỡ cho con bé vừa học xong tự học sáng là chạy ra đầu tiên.

 

Nguyên Đường bỗng nhiên nhận được tin tốt, lập tức cúi đầu cảm ơn.

 

Cô sống ở bên ngoài lâu rồi, đã thấy quá nhiều sự lạnh lùng và ấm áp của tình người, nhưng cũng gặp được khá nhiều người tốt.

 

“Chú Trương, cảm ơn chú! Cháu tên Nguyên Đường, lớp 10/2 ạ!”

 

Chú Trương cười, chú ấy lúc nãy đã hỏi người khác rồi, nếu không phải xác nhận được lớp của cô, chú ấy cũng sẽ không nghĩ ra cách này.

 

“Được rồi, nhanh mang đi đi.”

 

Nguyên Đường mang trứng trà còn dư đi, bản thân bóc vỏ một quả trứng luộc nước trà, lại lấy từ trong lồng hấp một khoai tây chưa ép bỏ vô miệng, miễn cưỡng làm xong một bữa sáng đơn giản, giờ này lại mắc kẹt ở lớp. Nếu buổi sáng tin tức lan truyền trong lớp, vậy trong thời gian nghỉ ở buổi tự học sáng, trên lớp ai nên biết đều đã biết.

 

Triệu Hà cùng người khác bàn luận cả một buổi sáng, có người trong lớp thấy Đường Nguyên như thế không tốt, trường học là nơi học tập, cô lại bận kiếm tiền, vậy xem việc học là gì? Trường học nên ngăn chặn hành vi này.

 

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com