Cũng có người hoàn cảnh khó khăn như Nguyên Đường, chỉ là im lặng không nói chuyện.
Đều biết việc học rất quan trọng, nhưng mà không có tiền thì học thế nào được? Học phí hơn 40 tệ, rất nhiều người trong lớp đều là gia đình đi mượn tiền.
Họ khâm phục Nguyên Đường, nhưng cũng có chút hổ thẹn.
Hành động của Nguyên Đường làm họ nảy sinh ra một cảm giác buồn phiền rằng bản thân làm chưa đủ tốt.
Đột nhiên, suy nghĩ của lớp thấp thỏm.
Nguyên Đường giống như không biết mình đã thành tiêu điểm nghị luận của mọi người, họ bận học thuộc lòng, sáng nay quá gấp, trong lòng cô cũng không đủ bình tĩnh, buổi tự học sáng lấy hai bài thơ cổ học thuộc nhưng vẫn không quá trôi chảy.
Cô đọc thầm bài văn, có người ở cửa gọi cô.
“Nguyên Đường, cô Bạch tìm cậu!”
Nguyên Đường đứng dậy, đi ra cửa lớp, sau lưng nhanh chóng có tiếng xì xào.
“Chắc cô Bạch sẽ khuyên bảo cậu ấy nhỉ?”
“Tớ thấy chắc là khuyên bảo cậu ấy, nào có thể ở cổng trường bán hàng chứ trời ạ, tớ nghĩ tới thôi cũng thấy mất mặt.”
“Chắc chắn không có ai quản cậu ấy nên mới thế......tớ thấy nếu cậu ấy có đủ khả năng trả học phí, có lẽ sẽ không thế này.”
“Nghe cô đi, xem trường sẽ xử lý thế nào.”
.......
Nguyên Đường đi vào văn phòng giáo viên, cô Bạch đã cau chặt mày rồi.
Nhưng câu hỏi khác với dự liệu, cô ấy vừa mở miệng là hỏi về cái khác.
“Em với Nguyên Đống lớp 10/3 là chị em ruột?”
Nguyên Đường sững sờ một lát, im lặng gật đầu.
Cô Bạch nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm: “Nguyên Đống đến báo cáo muộn hai ngày, em kiếm tiền là vì giải quyết khó khăn trong nhà?”
Nguyên Đường không nghĩ đến điều này, cái gì, Nguyên Đống đến báo cáo muộn hai ngày, không lẽ cô giáo nghĩ rằng cô kiếm tiền để cho Trương Đống nộp học phí?
Cô nhanh chóng phủ nhận: “Không có đâu, cô ạ, em kiếm tiền đều là vì bản thân mình.”
Cô chọn lọc kĩ lưỡng mà kể lại hoàn cảnh của bản thân một lần: “Gia đình không muốn để cho em đi học nữa, nhưng em muốn đi học, học phí là kì nghỉ hè em tự đi kiếm, bây giờ là kiếm cho học phí kì sau và tiền sinh hoạt cá nhân.”
Cô không muốn bị gộp lại với Nguyên Đống, cho dù chỉ cần cô bây giờ nói dối, cô giáo cũng sẽ thấy tấm lòng cô lương thiện sẽ mở rộng cửa cho cô, cô cũng không muốn. Cô sẽ nói rõ ràng cho tất cả mọi người, cô kiếm tiền là vì bản thân muốn đi học, không liên quan gì đến gia đình cả!
Cô Bạch dựa vào ghế, trong ánh mắt nghiêm túc có thêm chút dịu dàng: “Em có biết bày sạp hàng ở cổng trường sẽ thu hút rất nhiều người thảo luận không?”
Có mấy đứa trẻ có thể chịu được tin đồn vu khống, có khi sự ác ý của người trẻ, hậu quả còn hơn sự ác ý của người lớn.
Nguyên Đường mỉm cười nói: “Em biết ạ, em thấy có thể ạ. ”
Kiếp trước cô bị người khác chỉ trỏ qua lại, loại thảo luận không đau không nhột ở trường này, đối với cô mà nói không là gì cả.
Cô Bạch lấy giáo án của mình: “Vậy em đi đi, cô sẽ nói với trường tạm thời xử lý, em ở lớp cũng không nên quá phô trương.”
Nguyên Đường nói một câu cảm ơn, đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Trường học không thể nào khen ngợi cô, nếu như khen ngợi, các bạn khác có hoàn cảnh khó khăn như thế tâm tư sẽ giao động, đến lúc đó mọi người không nghĩ đến việc học, mà lại nghĩ đến việc làm ăn, điều này đối với trường trung học số 1 mà nói thì không thể chấp nhận được.
Có như thế, trường học cũng không cương quyết quan điểm để không cho cô làm, ở huyện cũng không phải chỉ có một trường học, nếu Nguyên Đường bị đuổi đi, cô cũng chỉ là sẽ gấp hơn về thời gian, đổi bán ở cổng trường khác vẫn làm được.
Đến lúc đó ngoài ý muốn xảy ra chuyện gì, kể ra thì sẽ là trường trung học số 1 không cho học sinh khó khăn bày sạp hàng, chắc chắn sẽ khó nghe.
Kết quả tốt nhất đó là tạm thời xử lý, chỉ cần Nguyên Đường quy củ tốt, trường học sẽ không đuổi cô đi
Nguyên Đường đã yên tâm, tập trung học tập.
Thái độ của các bạn trên lớp đối với cô cũng phân thành hai loại, một loại là thấy cô sẽ quay đi, dường như nói với cô một câu thì sẽ có vẻ không có mặt mũi, chỉ mong sao Nguyên Đường nhanh chóng rời khỏi lớp 10/2, đừng làm xấu danh tiếng của lớp họ. Vẫn còn một loại là giống như Triệu Hà.
Nhìn Triệu Hà là biết cô ấy được gia đình bảo vệ rất tốt, cô ấy sẽ không có gì bất mãn với Đường Nguyên, đồng thời cũng cảm thấy Nguyên Đường quá thần bí, thế nên mỗi lần cô ấy nói chuyện với Nguyên Đường, đều cần hít một hơi thật sâu, dường như muốn làm chuyện gì to tát lắm.
Nguyên Đường cảm thấy tính cách của cô ấy cũng khá dễ thương, bình thường hai người ít nhiều cũng nói chuyện.
Chỉ là ở cùng một trường, Nguyên Đường cũng nhanh chóng đã gặp phải người cô không muốn gặp.
Nguyên Đống được phân đến lớp 10/3 kế bên, sau hai ngày xin nghỉ, cậu cũng miễn cưỡng đến trường báo danh.
Đợi cậu làm quen với cuộc sống trung học đã xa cách mấy mươi năm, sau khi đối chiếu những khuôn mặt trong ký ức với hiện tại, cậu mới phát hiện Nguyên Đường sớm đã báo danh rồi, đồng thời đã bắt đầu buôn bán ở trường cổng trường.
Nguyên Đống nghiến răng, không phải vì chị cả buôn bán làm mất mặt mà tức giận.
Nói đến chuyện từ khi Nguyên Đường bỏ nhà đi , Nguyên Đống đã thề với Nguyên Đức Phát, nói bản thân nhất định dẫn dắt cả gia đình vượt qua khó khăn, sau đó cậu phát hiện trong nhà có nhiều vấn đề khó giải quyết.
Lương thực thu hoạch về, sau khi nộp thuế lương thực, phần còn lại để gia đình sử dụng, về cơ bản thì không còn thừa nữa.
Hơn nữa đồ ăn cũng không thể bán giá cao hơn, bây giờ cũng không còn là thời ăn cơm tập thể nữa, nhà nào cũng có đất, vốn không thể đói chết, lương thực từ đó cũng rẻ đi nhiều.
Trong nhà ngoài thu nhập từ việc làm ruộng, còn nuôi lợn và gà.
Cuối năm lợn mới thịt được, có thể bán được 200 tệ, nhưng số tiền ít ỏi này trước tiên còn phải trả nợ, còn phải duy trì chi tiêu của cả gia đình trong một năm. Tiết kiệm thôi là không đủ, gà thì để đẻ trứng, trứng gà lấy mang đi bán, một quả trứng có thể bán giá 1 hào, chỉ là bù thêm chút cho thường ngày.
Trong lòng Nguyên Đống có rất nhiều ý tưởng làm giàu, nhưng lại không có cái nào thực hiện được cả.
Cậu nghĩ lúc này ở đâu nổi tiếng nhất?
Là Hải Nam.
Bây giờ Hải Nam đang hot đầu tư vào bất động sản, một tờ giấy phép đăng ký, giá có thể cao ngất trời.
Nhưng Hải Nam ở xa xôi, cậu đến một tấm vé xe cũng không mua nổi, chưa kể tham gia cạnh tranh vốn.
Còn về mua nhà mua đất, càng thêm hão huyền không tưởng.
Nguyên Đống nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nghĩ đến thứ cơ bản nhất.
Vậy thì là bày sạp hàng.
Giao thông ở huyện Bạch không thuận tiện, đồ dùng và quần áo ở miền nam vận chuyển qua đây, luôn rất dễ bán.
Cho đến vài năm trước, trên chợ huyện luôn có người bán những thứ này, buôn bán đều rất tốt.
Nhưng nếu muốn bày bán, thì phải vào miền nam. Bản thân Nguyên Đống còn phải đi học, em trai em gái đều còn nhỏ, nhưng bây giờ cũng đã qua mùa vụ rồi, Nguyên Đức Phát và Triệu Hoán Đệ cũng đang rảnh rỗi.
Nguyên Đống nói ra ý tưởng muốn họ vào miền nam nhập hàng, lời vừa nói ra đã bị phản đối.
Nơi xa nhất mà cả đời này Triệu Hoán Đệ từng đến là huyện, bảo bà ta đi ra ngoài, bà ta không dám.
Dù mấy thanh niên làm thuê trong làng nói về miền nam tốt đến đâu, trong đầu Triệu Hoán Đệ chỉ có một phương châm “Núi vàng núi bạc, cũng không bằng chuồng chó nhà mình”, tách khỏi gia đình giá vạn đô.
Bà ta không muốn đi, miền nam xa như thế, bà ta đi rồi không về được nữa thì phải làm sao?
Nguyên Đức Phát cũng có ý nghĩ như vậy, ông ta thậm chí không hiểu tại sao con trai cả lại có suy nghĩ này.
Miền nam, đi một lần cần biết bao nhiêu là tiền!
Biết là hàng hóa miền nam tốt, nhưng nhà ta không có tiền cũng không có kinh nghiệm, đi xa như vậy, quay về mà lỗ vốn thì làm thế nào?
Nguyên Đống giải thích lại một lần nữa, sẽ không lỗ vốn, nhưng Nguyên Đức Phát lại hỏi nếu lỗ vốn thì sao.
Cuối cùng mọi người đều giải tán trong không vui, chủ ý vào miền nam nhập hàng về bán đến đây kết thúc, Nguyên Đống nhẫn nhịn mấy ngày, cuối cùng nói nếu mọi người không muốn đi miền nam, thế không bằng lên huyện bày bán một sạp hàng nhỏ đi.
Bày sạp hàng nhỏ bán đồ ăn, cũng là một con đường không tồi.
Hồi trước Nguyên Đống ở phòng giáo dục, đối với những dữ liệu vĩ mô này rất thành thạo.
Từ năm 1988 đến những năm 1990, bày một sạp hàng nhỏ bán trứng luộc nước trà đều có thể có thu nhập tốt, nếu như nhà ta không kiếm được số tiền lớn như thế, tiền ít tích tiểu thành đại, cũng là một giải pháp lâu dài.
Nhưng ý tưởng này cũng bị Nguyên Đức Phát phản đối.
Nguyên Đống bàn bạc muốn họ ở nhà làm bánh bao, buổi sáng tranh thủ lên huyện, cho dù là ở cổng trường hay ở cổng cơ quan, đều bán được hàng.
Nhưng Triệu Hoán Đệ vẫn sồn sồn nói bản thân ở nhà vẫn còn nhiều việc phải làm, làm bánh bao thì trước đó một ngày không phải mua thịt làm nhân sao? Nửa đêm không phải dậy làm bánh? trước sau gì cũng là một mình bà ta bận rộn, sao làm hết được.
Nguyên Đức Phát vẫn đặt ra vấn đề đó.
Lỗ rồi thì phải làm sao?
Sau đó Nguyên Đống cũng không nhịn được nữa mà lớn tiếng: “Sẽ không lỗ, hơn nữa nếu có lỗ thì có mất bao nhiêu chứ?”
Chỉ mấy cân thịt lợn, một ít bột mì mà thôi.
Nguyên Đức Phát hút hết một bao thuốc, ông ta đã quen với việc thận trọng. Nông dân nhìn trời kiếm cơm, không muốn có chút rủi ro nào.
Lần đầu tiên Nguyên Đống bất lực như thế.
Hoàn cảnh khó khăn của gia đình cần phải giải quyết, nhưng đi con đường nào cũng đều bị chặn.
Vào miền nam không được, bày sạp nhỏ cũng không, vậy còn có thể làm gì?
“Bán rau thì sao?”
Vụ mùa qua đi, ở nhà vẫn còn chỗ đất trống, cho dù không có đất trống, đất trồng ở quê nhiều như vậy, Nguyên Đống nhớ rằng khi mình đi học làng bên có một người.
Người đó lấy đất đấy, tự mình làm nên thương vụ vận chuyển buôn bán rau.
Mỗi ngày chỉ đi khắp quê thu mua rau, rồi lại vận chuyển lên thành phố, lúc mới bắt đầu thì bán ở ven đường, sau đó lại mở một sạp hàng ở chợ nông sản. Dần dần rồi mua được xe, rồi trở thành người bán rau nổi tiếng ở khu này. “Nếu mọi người nguyện ý góp sức, thì thu mua rau rồi bán trong thành phố thì sao?”
Cuối cùng cũng nói đến việc mà gia đình có thể làm được, Nguyên Đức Phát cũng thấy có thể làm được.
Ở nhà vẫn còn vài phần đất trống, bây giờ trồng một ít cải thìa và cải trắng, vẫn kịp bán trong một thời gian.
Chỉ là thu mua rau?
Nguyên Đức Phát lại im lặng.
Đi khắp nơi nhập rau, để dân làng nhìn thấy, chắc chắn sẽ mất mặt.
Công việc này chắc chắn sẽ rơi lên đầu Triệu Hoán Đệ, nhưng con người Triệu Hoán Đệ này sẽ không chịu thiệt thòi.
Rau của người trong làng, bà ta luôn bóc của người ta chỉ phần tâm, phần lá hành bên ngoài cũng phải bóc vỏ trước khi cân, chọn tới chọn lui nửa ngày, cuối cùng nói một câu: “Bớt thêm 1 hào đi”.
Giá rau vốn dĩ không đắt, bớt 1 hào, gần như cho không một nửa.
Chỉ trong vài ngày người trong làng đều không muốn bán rau cho bà ta.
Triệu Hoán Đệ vẫn còn đang tủi thân.
“Đều là người cùng làng với nhau, kể cả chút rau đó có là tự trồng, thì trồng rau cũng đâu mất bao nhiêu tiền.”
Nguyên Đống đã quen rồi, cậu không còn sức để giải thích với Triệu Hoán Đệ thế nào gọi là thị trường, thị trường không quan tâm đến chi phí, nếu chuyện gì cũng chỉ tính theo chi phí, người ta việc gì phải mua của mình?
Dựa vào mình đẹp, hay là dựa vào mình làm càn?
Chỉ còn 2 ngày nữa là đi học, học phí của mấy đứa trẻ nhà họ Nguyên vẫn chưa thanh toán.
Triệu Hoán Đệ lại bắt đầu mắng Nguyên Đường, miệng toàn là chửi rủa.
Nguyên Đống tinh thần mệt mỏi mang theo tiền học phí mà trong nhà đã vay đi học.
Ở cổng trường cậu ngay lập tức nhìn thấy Nguyên Đường bày sạp, cậu vậy mà cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Chị cả nói cậu là kẻ phế vật, nếu không có chị ấy, cậu vốn không xứng học đại học.
Nguyên Đống trầm mặc rất lâu, cậu muốn chứng minh bản thân không phải phế vật, nhưng mọi việc lại không diễn ra như cậu nghĩ.
Đã hàng chục năm qua đi, hình ảnh bố mẹ trong đầu cậu đã rất mờ nhạt rồi, nhưng dạo này nói chuyện, làm Nguyên Đống nghi ngờ.
Sự yếu đuối và trốn tránh của bố, sự thiển cận và keo kiệt của mẹ, đời trước sao cậu không phát hiện ra chứ? Nguyên Đống bước đi trong tuyệt vọng, Nguyên Đường nhìn thấy hình bóng của cậu từ xa.
Cô quay mặt lại, chào hỏi với người đến mua khoai tây nghiền.
“Năm hào một thìa, tám hào hai thìa!”
Nguyên Đống kiêu ngạo một đời, cậu ấy chưa từng sống khổ ngày nào. Trừ cô ra, trước đây, không một ai trong nhà thật lòng lo lắng cho hoàn cảnh khó khăn của gia đình.
Thế hệ của bố mẹ có rất nhiều người như thế, hưởng thụ lợi ích của thời đại, nhưng lại lùi bước vì sự thiển cận và tự mãn của mình. Bản thân rõ ràng không bước ra được, nhưng lại dùng giọng điệu của người từng trải chỉ dạy con cái phải trả ơn thế nào khi bước được ra ngoài.
Triệu Hoán Đệ và Nguyên Đức Phát, giống nhau đều có nội tâm yếu đuối.
Nhưng ở vùng đất nông thôn này, bọn họ dựa vào thân phận trưởng bối mà khống chế cả một gia đình.
Kiếp trước họ gặp may, gặp phải Nguyên Đường thực hiện cho họ bản kế hoạch chi tiết, kiếp này người đã thay đổi, Nguyên Đường muốn nhìn xem, gánh vác gánh nặng gia đình có phải dễ dàng giống như Nguyên Đống tưởng tượng hay không.