Bỗng Nguyên Đường cảm thấy có hơi buồn rầu, cô tạm biệt cô giáo rồi đi về phía ký túc xá, trong lòng bắt đầu lo lắng.
Việc học ở trường cấp ba số 1 của huyện căng thẳng hơn cô tưởng tượng nhiều. Tiết tự học buổi sáng bắt đầu từ bảy giờ và đến chín giờ mới kết thúc tiết tự học buổi tối, còn không có ngày nghỉ vào cuối tuần!
Tiền sinh hoạt của cô phải làm sao đây?
Hiện tại trên người cô chỉ còn hơn hai mươi đồng, Nguyên Đường không khỏi phát sầu.
Nguyên Đường buồn bã suốt quãng đường từ dãy phòng học đến tận ký túc xá, mặc dù điều kiện ký túc xá không quá tốt nhưng cũng đỡ hơn nhiều so với trường cấp hai ở thị trấn. Tổng cộng có bốn chiếc giường tầng, Nguyên Đường là người đến sớm nhất, cô đặt sách vở lên chỗ mình chọn - tầng dưới của chiếc giường nằm cạnh cửa sổ.
Bây giờ cô lại gặp phải một vấn đề khó khăn khác.
Cô không có chăn đệm.
Bây giờ chỉ mới là tháng chín, cái nóng của mùa thu vẫn chưa qua, buổi tối chỉ cần đắp đại một cái áo là có thể chịu được.
Nhưng đến khi trời trở lạnh thì phải làm sao?
Nguyên Đường chỉ cảm thấy mọi thứ đều quy về một chữ.
Tiền!
Cô đi ra khỏi trường, lúc này đang là giờ cao điểm học sinh tới báo danh nhập học, xung quanh trường cũng có một số quầy hàng nhỏ.
"Bán bánh bao đây…"
"Bánh rán! Bánh rán thêm trứng gà đấy!"
"Nước ngọt hai hào rưỡi…"
……
Mắt Nguyên Đường dần sáng lên, kiếp trước cô cũng đã từng dựng sạp bán hàng rong.
Sau khi đến thành phố, vì tuổi tác của cô đã lớn nên không có nơi tử tế nào nhận cô làm việc, cô đã bắt đầu bán hàng rong lưu động trên phố.
Đầu tiên là bán trái cây, sau đó là bán bánh quy, sau đó nữa là làm đồ ăn vặt.
Lúc đó mọi người đã bắt đầu chọn ăn ngon chứ không con là ăn để no nữa. Các loại đồ ăn vặt nhiều vô số kể, Nguyên Đường đã từng bánh rán, bánh kếp, bánh tráng nướng, cũng từng bán những món nổi tiếng trên mạng như khoai môn chiên giòn nhân vịt, takoyaki, gà giòn không xương,...
truyện được đăng tại: trichtinhlau.com
Nguyên Đường nắm chặt hai mươi đồng của mình trong tay, quyết tâm phải làm gì đó khác biệt.
Cô là người được sống lại thêm một lần nữa, không cần phải quan tâm thể diện làm gì. Mặc dù trông những người bán hàng rong trên đường phố có vẻ nhỏ bé tầm thường, nhưng thu nhập của họ lại không hề ít.
Nguyên Đường suy nghĩ và quyết định đi tìm Hồ Minh trước.
Hồ Minh đang chơi bài ở quán trà, khi bị Nguyên Đường tìm thấy thì vẫn còn ngơ ngác.
"Không phải là em đã đi làm thủ tục nhập học rồi sao?"
Nguyên Đường vào thẳng vấn đề: "Sư phụ, em muốn dựng sạp kinh doanh nhỏ, anh là người thành phố quen biết rộng, có thể phiền anh giúp em tìm một một chỗ cho thuê được không ạ?"
Điếu thuốc Hồ Minh đang ngậm suýt rơi xuống đất: "Kinh doanh à? Nhóc con như em có biết kinh doanh là gì không? Với lại không phải là em đang đi học sao?"
Nguyên Đường nói: "Em đang đi học đây, chính vì phải đi học nên em mới phải kinh doanh. Sư phụ giúp em một tay, chỉ cần tiền thuê rẻ và gần trường học là được. Dù có nhỏ một chút hay đường đi khó khăn một chút cũng không sao."
Hồ Minh cũng đã nghe nói chuyện nhà của Nguyên Đường, nghe cô nói vậy thì bĩu môi: "Em xem em đó, không biết sao lại cứng đầu cứng cổ như vậy nữa. Nếu em về nhà thì bây giờ cũng không cần phải khổ cực như thế này."
Dù nói như vậy nhưng trong lòng Hồ Minh lại rất khâm phục Nguyên Đường.
Vẫn là suy nghĩ đó, nếu cô là con trai, anh ta thật sự sẽ nhận cô làm đệ tử.
Đàn ông thì phải gánh vác mọi việc!
Nhưng đổi lại là con gái thì mọi người sẽ cảm thấy cô gái đó quá làm theo ý mình.
Cô mới bao nhiêu tuổi mà đã nghĩ đến chuyện kinh doanh buôn bán rồi? Cô thì biết gì về buôn bán?
"Em nói anh xem em định làm gì nào?"
Cứ tạm nghe xem kế hoạch kinh doanh của cô là gì đã.
Nguyên Đường suy nghĩ một chút: "Em muốn bán khoai tây và khoai lang ở trước cổng trường."
Hồ Minh hoàn toàn cạn lời, anh ta quay đầu bỏ đi, đúng là thừa hơi mới nghe con bé này nói chuyện.
Khoai tây, khoai lang, nhà ai mà chẳng biết làm?
Ở trường cấp ba số 1 có rất nhiều người mang khoai tây và khoai lang đến trường, cần gì phải ra ngoài mua?
Nguyên Đường kéo anh ta lại: "Em không làm như bình thường đâu!"
Lý do cô không chọn những món phức tạp hơn là vì cô biết rằng bây giờ những thứ đắt tiền cũng không bán được giá. Mặc dù trong huyện có khá nhiều người giàu có nhưng cũng không đến mức một quầy hàng nhỏ ven đường cũng có thể khiến người ta đổ xô đến mua.
Vì vậy, Nguyên Đường muốn làm những món đơn giản nhất, sức lực của cô có hạn, những món phức tạp thì cần phải chuẩn bị nhiều nguyên liệu, cô không làm được.
Ngược lại, với những món cơ bản thì cô có thể để giá thấp một chút, tích tiểu thành đại cũng rất khả quan.
"Em định sẽ làm món trứng luộc trà mỗi ngày, sau đó nghiền khoai tây thành bột, rưới thêm nước sốt gia vị. Đợi đến khi trời lạnh thì bán kèm thêm khoai lang nướng."
Cô đã nghĩ kỹ rồi, trứng luộc trà rất dễ làm, pha nước sốt xong luộc là được, khoai tây nghiền cũng không phức tạp, hấp chín là được. Khoai lang nướng thì phải đợi đến khi cô rảnh rang, đi tìm người ta làm một cái lò nướng khoai, kiểu hộp sắt có thể kéo ra kéo vào giống như loại sau này.
Cô sẽ tranh thủ thời gian giữa các tiết học thêm sáng và tối, sau khi tan học buổi tối thì có thể đi bán một lúc, ít nhất thì một ngày cũng có thể kiếm được một hai tệ.
Hồ Minh nghe mà mắt tròn mắt dẹt, hình như con bé này nói cũng có lý.
Bây giờ đã là năm 1988, câu nói nổi tiếng sau này "chế tạo tên lửa còn không bằng đi bán trứng ngâm trà" vẫn chưa xuất hiện, nhưng một số người nhạy bén cũng đã nhận ra tầm quan trọng của việc kinh doanh.
Mặc dù hai món Nguyên Đường chọn không có gì nổi bật, nhưng cô ngồi bán trước cổng trường cũng có thể bán được cho kha khá học sinh.
Một khối lớp đã có cả nghìn người, những học sinh mà có nhà ở ngay trong thị trấn hay những học sinh ở trong ký túc xá đều có khả năng chi tiêu.
Hồ Minh càng nghĩ càng thấy có triển vọng.
Nhưng mà…
"Em nghĩ thì hay đấy, nhưng giáo viên của em có cho em ra sớm không?"
Muốn canh đúng giờ cũng không phải việc dễ dàng, nếu cô không ra sớm hai mươi phút thì cô sẽ không kịp chuẩn bị mọi thứ và đám đông sẽ bỏ đi gần hết.
Nguyên Đường mỉm cười: "Anh không cần phải lo lắng chuyện này, em đã hỏi cô giáo rồi, ba khối 10, 11 và 12 của trường cấp ba số 1 học lệch giờ nhau."
Lệch đúng hai mươi phút.
Hồ Minh không nói gì nữa, chỉ nói cô chờ tin của anh ta rồi lại chui vào quán trà đánh bài.
Trong lòng Nguyên Đường nhẹ nhõm đi rất nhiều, cô quay về trường học.
Buổi đi học đầu tiên cũng không có gì đặc biệt, chỉ có những việc như sau khi lớp tập trung đông đủ thì tổ chức đại hội, sau đó là xếp chỗ ngồi theo thành tích, giáo viên các môn học tự giới thiệu bản thân…
Cô giáo làm hồ sơ nhập học và đồng thời là giáo viên chủ nhiệm lớp đẩy gọng kính lên, nghiêm túc nói: "Các em có thể đến đây tức là đã nhận thức được tầm quan trọng của việc học. Chắc chắn là việc học ở cấp ba rất vất vả, nhưng vất vả thì sẽ có thu hoạch. Cô không muốn nói với các em quá nhiều đạo lý lớn lao, chỉ hy vọng các em luôn ghi nhớ mình học vì điều gì, và cơ hội được học hành khó khăn đến nhường nào."
Buổi học đầu tiên trôi qua rất nhanh, Nguyên Đường cũng có bạn cùng bàn, là một nữ sinh hơi mũm mĩm.
Nữ sinh kia tên là Triệu Hà, cô ấy là một người rất hoạt bát và là người đã bắt chuyện với Nguyên Đường.
Mới khai giảng, chẳng có nhiều học sinh có thể chuyên tâm học hành.
Trường học mới, bạn bè mới, áp lực học tập vẫn chưa rõ ràng nên những nam sinh nữ sinh này vẫn tràn đầy hứng khởi.
"Tớ học cấp hai ở trường cấp hai số 4 trong huyện, học lực cũng bình thường, nếu không phải mẹ tớ đóng tiền học trái tuyến thì tớ cũng không đến được đây."
"Tớ học trường số 3, vừa đủ điểm đậu."
"Giáo viên nói chúng ta sẽ không đổi lớp suốt ba năm, sau này mọi người sẽ học cùng nhau trong một khoảng thời gian dài, hay là cuối tuần chúng ta cùng đi leo núi đi?"
Triệu Hà hào hứng đề nghị với mấy bạn ngồi phía sau, mấy học sinh cũng là người ở huyện nhiệt tình hưởng ứng, Nguyên Đường lại không nói gì.
Vừa nhìn là biết gia đình của Triệu Hà rất có điều kiện, điều đáng nói là Nguyên Đường cũng không khó chịu vì sự ngây thơ của cô ấy.
Cô không phải là người nhỏ nhen, chỉ vì gia đình mình bất hạnh mà không muốn nhìn thấy người khác hạnh phúc.
Nhưng cô cũng sẽ không hưởng ứng đề nghị của Triệu Hà.
Cô có việc riêng cần phải làm.
Vài ngày trôi qua, Triệu Hà cũng hiểu được tính cách của cô bạn cùng bàn.
Nguyên Đường rất dễ tính trong rất nhiều chuyện, ví dụ như trong sách giáo khoa có bài tập nào không hiểu, cô sẽ hỏi, đến lượt cô hiểu thì cô cũng sẽ giải đáp. Cô cũng không hề so đo những việc nhỏ nhặt như lau bàn hay xếp ghế, thỉnh thoảng nếu có thể giúp đỡ được các bạn khác thì cô cũng rất sẵn lòng.
Điều duy nhất Nguyên Đường không nhân nhượng chính là việc cô kiểm soát thời gian của mình rất chặt chẽ, gần như vừa tan học là cô sẽ biến mất ngay.
Nguyên Đường không muốn giải thích với mọi người, trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn quan sát căng tin trường học.
Giá ở căng tin trường cấp ba số 1 cũng không cao lắm, nhưng tương ứng, thức ăn trong căng tin khá dở.
Mì được nấu nhừ đến mức không thể dùng đũa gắp ăn, cứ như một bát canh mì vậy.
Cơm cũng được nấu rất nhão, nói là cơm thì chẳng thà nên nói là cháo. Món xào thì chẳng có chút dầu mỡ nào.
Những người có thể ăn ba bữa một ngày ở căng tin đều là những học sinh nội trú.
Phần lớn học sinh ở huyện đều sẽ ăn tạm cơm trưa ở căng tin, sáng và tối đều sẽ ăn ở nhà.
Cũng có vài người không thiếu tiền, trước giờ tự học buổi tối, họ sẽ ra ngoài trường mua chút đồ ăn vặt lót dạ.
Vì vậy, chẳng mấy chốc bên ngoài trường học đã tụ tập một đám người bán hàng rong, nhưng chủ yếu là bán bánh bao và bánh nướng, đắt hơn nữa thì học sinh không mua nổi.
Nguyên Đường càng quan sát càng thấy có triển vọng, chỉ chờ Hồ Minh tìm được chỗ thuê nhà cho cô nữa thôi.
Chẳng bao lâu, Hồ Minh đã báo tin cho cô rằng có một có gia đình muốn cho thuê một căn phòng, chỗ đó cách trường cô năm phút đi bộ,.
Nguyên Đường đến xem, đó là một căn nhà riêng có hai phòng ngủ và một phòng khách, bà chủ nhà muốn kiếm thêm thu nhập nên định cho thuê một căn phòng chưa đến sáu mét vuông.
Người bình thường sẽ không muốn thuê phòng như vậy, vừa phải sống chung với chủ nhà, lại vừa còn phải dùng chung nhà vệ sinh.
Nhưng Nguyên Đường lại cảm thấy rất phù hợp.
Chủ yếu là nhà này đã xây thêm bếp ở bên ngoài, trong nhà này vẫn còn giữ bếp lò và bếp than cũ.
Nguyên Đường quyết định thuê nó, tiền thuê nhà một tháng là tám tệ, thỏa thuận một tháng trả một lần.
Sau khi trả tiền thuê nhà xong, tiền trong tay Nguyên Đường không còn bao nhiêu, cô để dành mấy tệ phòng khi cần dùng, số còn lại cô mua hai cân trứng, các loại gia vị, mười mấy cục than và một rổ khoai tây to.
Cô vất vả khiêng những thứ này vào phòng trọ, ở đây không có chăn đệm nên Nguyên Đường xin bà chủ nhà cho mượn chiếu cói, tối hôm đó cô bắt đầu nấu nướng trong phòng trọ.
Cho gia vị vào nồi lớn và đun đến khi chuyển sang màu nâu, sau khi luộc chín trứng gà thì đập cho vỏ nứt ra và ngâm cả đêm. Sau đó cô đặt một cái xửng lên bếp lò, bỏ khoai tây đã cạo vỏ vào, hấp cho đến khi chín mềm.
Mùi thơm len qua cửa sổ bay ra ngoài, cả nhà chủ nhà suýt bị đánh thức bởi mùi thơm.
Tuy nhiên, tránh được buổi tối nhưng không tránh được buổi sáng. Sáng sớm hôm sau, Nguyên Đường dùng chiếc nồi nhỏ mượn được từ chủ nhà để đựng trứng ngâm trà, khoai tây nghiền thì được đựng trong cái nổi nhỏ khác, mấy loại gia vị cũng đã được chuẩn bị sẵn.
Nhà trọ cách trường học không xa, nhưng Nguyên Đường chỉ có thể bê bằng tay, trên đường đi còn phải cẩn thận không để đổ nên việc đi lại rất khó khăn.
Cuối cùng cũng đến cổng trường, cô dựng sạp bày hàng và ngồi xổm bên cạnh.