Cái cách mà Chu Dã nghĩ ra lần này, đến cả đám trai lêu lổng trong thôn như Lý Thái Sơn cũng phải sững sờ.
Trong số họ, không ít người vẫn đang nhắm vào Trương Xảo Muội.
Bọn họ chỉ muốn “câu giờ”, chờ cô hạ thấp tiêu chuẩn, đến lúc đó chẳng phải mặc cho họ muốn nắn tròn bóp méo ra sao cũng được hay sao?
Ai nấy đều đang chờ ngày được “ăn cơm mềm” một cách dễ dàng.
Hạt Dẻ Rang Đường
Không ngờ nửa đường lại nhảy ra một kẻ “Trình Giảo Kim” phá hỏng kế hoạch!
Những người khác thì không dám đến trước mặt Chu Dã lèm bèm, chỉ có Lý Thái Sơn là dám đến chất vấn.
Chu Dã liếc hắn một cái: “Cậu phải làm rõ, đó là anh họ tôi, còn thân hơn cả anh ruột.”
“Nhưng tôi cũng là anh em với anh mà, tôi cũng gọi anh là anh đấy thôi. Lần trước tôi còn nói với anh là nhà họ Trương có ý với tôi, sao anh không nói cho tôi biết cái cách hay này?” Lý Thái Sơn nghênh cổ cãi.
Chu Dã vỗ vai anh ta: “Không phải anh đây không muốn giúp cậu giải quyết chuyện cả đời, mà là cách này không hợp với cậu. Cậu tưởng nhà họ Trương dễ nói chuyện lắm sao? Biết tại sao họ chọn anh Quảng Thu của tôi không? Là bởi trước đó anh ấy đến giúp tôi làm móng nhà, làm việc giỏi, lại hứa sẽ phụng dưỡng chú thím Trương. Hiểu chưa? Sau khi chuyển hộ khẩu về đội sản xuất Ngưu Mông, anh ấy đâu có đến để bắt Xảo Muội nuôi, mà là xuống ruộng làm việc, làm trụ cột trong nhà, là lao động chính đó. Đừng chỉ nhìn vào cái lợi, cũng phải nhìn xem anh Quảng Thu phải bỏ ra những gì chứ?”
Lý Thái Sơn sững người, nhưng nghe xong thì cũng phải thừa nhận, đúng là có lý thật.
Thật ra cũng đâu phải chỉ đến ăn không ở không, mà là phải nuôi cả bố mẹ vợ nữa, hai cái miệng ăn đó đâu phải chuyện chơi.
Hắn còn chưa nuôi nổi bản thân, bắt hắn nuôi thêm nữa chẳng phải mệt c.h.ế.t sao?
“Sang năm theo tôi xuống ruộng làm việc đàng hoàng, cậu cũng lớn rồi, không thể tiếp tục sống vật vờ thế này nữa.” Chu Dã chuyển chủ đề.
Lý Thái Sơn mặt mày chán nản: “Tôi vẫn muốn sống vật vờ, làm nông mệt c.h.ế.t người luôn.”
“Mệt cũng phải làm. Mình cứ khổ trước sướng sau. Sau này cưới được vợ, sinh con, con lớn còn đỡ đần được thì lúc đó mới nhẹ nhàng.”
Lý Thái Sơn: “…” Nghe như chuyện đến… Tết Công gô vậy.
“Nói mới nhớ, Vương Nhị Anh đâu, dạo này không thấy mặt.” Chu Dã chuyển sang hỏi chuyện khác.
Lý Thái Sơn đáp: “Hắn đi sang thôn khác chơi cờ b.ạ.c rồi.” Nói xong còn rủa: “Cái đồ c.h.ế.t tiệt, đi không thèm nói với tôi một tiếng, sợ tôi vay tiền nó chứ gì!”
“Không theo đuổi Mã trí thức nữa à?” Chu Dã nhướng mày.
“Mã trí thức nào dễ theo thế. Hắn không có gì trong tay, người ta còn chẳng thèm liếc mắt nhìn. Thực tế lắm!” Lý Thái Sơn nói.
“Giờ bên ngoài gắt lắm, bảo Vương Nhị Anh cẩn thận chút, đừng để rước họa vào thân.”
Nói chuyện với Chu Dã một lúc, Lý Thái Sơn cũng về.
Chu Dã thì quay lại phòng nghỉ ngơi, vì tối nay anh còn phải ra ngoài.
Bạch Nguyệt Quý đang ở nhà chị dâu Lý, còn rủ Trương Xảo Muội qua chơi. Sau khi chuyện cưới hỏi đã định, khí sắc và dáng vẻ của Trương Xảo Muội cũng thay đổi rõ rệt.
Trước đây tuy cô không than phiền gì, nhưng trong ánh mắt và dáng vẻ, Bạch Nguyệt Quý luôn cảm thấy cô ấy mang theo một sự nặng nề.
Nhưng hôm nay nhìn lại, Trương Xảo Muội như thay da đổi thịt, cả người trở nên nhẹ nhàng, tươi tắn hơn hẳn.
“Người đã đính hôn đúng là khác hẳn, như trong sách viết đấy, là ‘niềm vui hiện rõ trên lông mày’.” Chị dâu Lý vừa nhặt đậu vừa cười nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không phải trêu đâu, em cũng thấy thế thật đấy, nhìn chị có sức sống hơn hẳn so với trước.” Bạch Nguyệt Quý cũng cười.
Trương Xảo Muội sắp lấy Cố Quảng Thu, vậy là thành chị em dâu với Bạch Nguyệt Quý rồi, nên cô cũng rất thân thiết.
Vừa khâu áo, Trương Xảo Muội vừa hỏi: “Trước đây trông chị thiếu sức sống lắm à?”
“Không phải thiếu sức sống, mà là chị luôn có chút gì đó nặng nề, giống như đang gánh trên vai một gánh nặng. Còn bây giờ thì nhẹ nhõm hẳn ra, giống như vừa trút bỏ được gánh ấy.” Bạch Nguyệt Quý nói.
Chị dâu Lý gật đầu liên tục: “Đúng đúng, chính là cảm giác đó!”
Khóe miệng Trương Xảo Muội khẽ cong lên, cô cũng không kìm được mà mỉm cười. Việc cô thay đổi là điều rất bình thường, vì trước kia cô luôn lo lắng, lo rằng cuối cùng bản thân sẽ phải thỏa hiệp với thực tế, chọn bừa một kẻ vô lại về làm chồng.
Lúc đó, điều chờ đợi cô là gì? Chuyện nuôi bố mẹ cô không ngại, nhưng điều cô sợ là ngoài bố mẹ, còn phải nuôi thêm một gã đàn ông vô dụng ăn bám và cả con cái sau này.
Nếu tất cả đều đè lên vai cô, dù tự nhận mình không kém đàn ông, cô cũng sẽ bị mệt mỏi đến kiệt sức.
Nhưng bây giờ thì khác.
Hôm đó cô nhìn thấy Cố Quảng Thu vác cả bao lương thực nặng gần 50 cân làm sính lễ, vậy mà chẳng nhíu mày lấy một cái, trực tiếp vác thẳng vào nhà.
Người đàn ông ấy tuy không biết nói, dáng vẻ lại thô kệch, nhưng Trương Xảo Muội càng nhìn càng thấy vừa mắt. Nghĩ đến chuyện sau này đó là chồng mình, cô thấy tương lai thật đáng mong chờ.
Chị dâu Lý và Bạch Nguyệt Quý thấy cô cười, cũng nhìn nhau cười theo.
“Chị đang may áo cho ai đấy?” Bạch Nguyệt Quý trêu chọc.
Trương Xảo Muội mang theo việc khâu vá đến, đang may áo lót, đường kim mũi chỉ ngay ngắn, không thể chê vào đâu được.
“Chị may cho bố em cái áo lót.” Trương Xảo Muội đáp.
Chị dâu Lý nói: “Năm ngoái thím ngồi chơi ở nhà chị, lúc đó cũng may cho chú Trương một cái, mà nhìn kích cỡ này thì chú Trương chắc mặc không vừa đâu, áo này phải cỡ người đàn ông lực lưỡng mới mặc được.”
Trương Xảo Muội cười lườm một cái: “Biết rồi mà còn hỏi.”
“Thật không chê vào đâu được.” Chị dâu Lý cười quay sang nói với Bạch Nguyệt Quý, “Anh họ của Chu Dã sau này nhất định không thiệt thòi đâu. Nhìn xem, vợ hiền thục thế kia, chưa cưới đã may áo cho chồng rồi.”
Bạch Nguyệt Quý cũng cười theo, thật lòng mừng cho hai người họ: “Hai người chắc chắn sẽ có ngày tháng tốt lành.”
Trương Xảo Muội cũng cười: “Em với Chu Dã cũng sống hạnh phúc.”
“Phải đấy, nhìn khí sắc của cô ấy mà xem, đúng là trắng trẻo hồng hào.” Chị dâu Lý cũng nhìn về phía Bạch Nguyệt Quý.
Thời gian gần đây, khí sắc của Bạch Nguyệt Quý rất tốt. Vốn dĩ da cô đã trắng, giờ lại được ăn ngon ngủ đủ, càng thêm trắng hồng, trông thật rạng rỡ.
Chu Dã thì rất mê vuốt ve khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn của vợ rồi hôn một cái đầy yêu thương.
Ba người phụ nữ vừa làm việc vừa nói chuyện rôm rả.
Thấy thời gian cũng đã trưa, Bạch Nguyệt Quý cầm bộ quần áo cũ đã vá gần xong cho Chu Dã rồi nói: “Chị dâu, Xảo Muội, em về trước nhé.”
“Chị đi với em.” Trương Xảo Muội cũng chuẩn bị về.
Chị dâu Lý dặn hai người đi chậm một chút.
Hai người cùng rời đi, trò chuyện một lát rồi chia tay ai về nhà nấy.
Bạch Nguyệt Quý về đến nhà thì thấy Chu Dã đang ngủ, cô biết tối nay anh phải ra ngoài nên không quấy rầy, tự mình ăn chút gì đó đơn giản rồi ngồi chỉnh sửa bản thảo cuốn sách của mình.
Những ngày này, cô đã viết gần xong, hôm nay chỉ cần chỉnh sửa lại đôi chút là có thể gửi đi đăng.
Chu Dã có tỉnh lại một lần, nhưng rồi lại ngủ tiếp. Đến hơn chín giờ tối, anh mới dậy ăn cơm, sau đó đóng cửa kỹ rồi đội tuyết ra ngoài.