Bên ngoài gió tuyết không nhỏ, nhưng Chu Dã vẫn phải ra ngoài lúc này. Nói thật lòng, Bạch Nguyệt Quý trong lòng cũng có chút không nỡ.
Thế nhưng chuyện gửi bản thảo của cô vẫn chưa có kết quả, điều kiện gia đình lại có hạn, không nỡ cũng chẳng làm gì được.
Bởi vì chỉ có anh ra ngoài mới mang được chút đồ tốt về tẩm bổ. Giờ cô đang mang thai, chẳng lẽ ngày nào cũng ăn khoai tây với khoai lang? Mấy hôm nay lên núi săn b.ắ.n cũng không có gì, đều tay trắng trở về.
Tuy nói ban đêm vác đòn gánh đi đường tuyết đúng là vất vả, nhưng Chu Dã chẳng hề để tâm, trước kia chưa cưới vợ anh cũng làm thế.
Anh đến điểm giao dịch trước, nhận lại mấy miếng thịt xông khói đã đặt từ lần trước. Không nhiều, chỉ có bốn miếng, mỗi miếng khoảng nửa cân.
Nhưng chỉ thịt xông khói thì chưa đủ, anh còn muốn mua thêm thịt tươi cho vợ. Hôm nay không có thịt heo, chỉ có thịt bò.
“Thịt bò ở đâu ra vậy? Còn nhiều thế này, không phải bò bệnh c.h.ế.t đấy chứ?” Chu Dã nhìn đống thịt người kia khiêng lên, cảnh giác hỏi.
Thịt bò còn hiếm hơn cả thịt heo, định mua về cho vợ ăn bồi bổ, nên phải hỏi kỹ, nếu là bò bệnh c.h.ế.t thì tuyệt đối không cần.
“Không phải bò c.h.ế.t bệnh, mà là bò già quá rồi, nên mới g.i.ế.c thịt. Không cần phiếu, tám hào một cân, anh lấy bao nhiêu?” Gã to con hỏi.
Vì thịt bò ít mỡ, nên rẻ hơn thịt heo không ít.
“Khi nào giao dịch lần tới?” Chu Dã hỏi.
“Sau Tết, rằm tháng Giêng.”
Lần giao dịch tiếp theo tận sau Tết? Chu Dã nghe vậy liền không do dự, rút d.a.o rạch ngay vào thịt.
Gã kia nhướng mày nhìn anh: “Nhiều vậy, anh chắc ôm nổi không?”
Chu Dã gật đầu: “Không vấn đề gì!” Lần tới là tận sang năm, tất nhiên phải mang nhiều về một chút.
Gã kia không nói nữa, cắt cho anh khoảng hơn 20 cân thịt bò, theo yêu cầu chia thành vài phần, giao hàng nhận tiền rõ ràng.
Chu Dã còn mua thêm ít thứ khác, như một rổ trứng gà khoảng 5 cân, thêm 2 cân trứng vịt muối.
Thấy có kẹo sữa, anh cũng lấy một túi, để dỗ ngọt vợ.
Không còn táo, may mà còn lê trắng, Chu Dã biết vợ thích ăn lê đông lạnh nên lấy hẳn một bao.
Những thứ như tôm khô, rong biển, anh cũng mua ít nhiều.
Một phần để đem về cho vợ ăn, phần khác là hàng hóa đem bán lại, toàn là thứ ngoài chợ không dễ mua được.
Chu Dã gói tất cả lại cẩn thận, sau đó lặng lẽ rời khỏi điểm giao dịch.
Tới một chỗ quen thuộc, anh bắt đầu phân loại hàng: những thứ cần mang về như thịt xông khói, hai miếng thịt bò, kẹo sữa, lê trắng, tôm khô, rong biển… được gói kỹ bằng vải.
Anh nhìn trước nhìn sau, chắc chắn không có ai, rồi leo lên một cái cây to gần đó, y như khỉ, cất giấu toàn bộ vật tư vào một chạc cây. Rổ trứng gà và trứng muối cũng treo lên cành cây.
Xuống khỏi cây, anh gói phần hàng cần bán gồm thịt bò và vài thứ lặt vặt, rồi xuất phát đi bán hàng.
Hạt Dẻ Rang Đường
Trước khi đi, anh còn cẩn thận xóa hết dấu chân, hành sự vô cùng kín đáo.
Vì anh có người thu mua riêng, không cần gõ cửa từng nhà nên rất nhanh.
Khoảng 12 giờ đêm bắt đầu bán hàng, đến hơn 3 giờ sáng, anh quay lại gốc cây, lấy lại đồ đạc và kiểm tra cẩn thận. Sau khi xác nhận không thiếu gì, anh mới quay về nhà.
Vất vả cả một đêm, đến nhà cũng đã gần 6 giờ sáng. Nhưng vì trời lạnh nên đường xá vắng vẻ, cho dù vậy, Chu Dã vẫn vòng đường đi xa một chút để tránh bị ai bắt gặp.
Bạch Nguyệt Quý ngủ sớm, vừa nghe tiếng động liền tỉnh dậy.
“Vợ ơi, là anh.” Chu Dã nhỏ giọng gọi ngoài cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bạch Nguyệt Quý khoác áo bông bước ra mở cửa: “Mau vào nhà đi.”
Chu Dã xách theo túi và rổ trứng bước vào, nhanh chóng đóng cửa lại: “Vợ quay lên giường sưởi đi, đừng để lạnh.”
Bạch Nguyệt Quý nhìn thấy lông mày và tóc anh dính đầy tuyết, mặt mũi cũng lạnh cóng trắng bệch, liền vội đi rót nước nóng cho anh.
“Uống chút nước nóng cho ấm người.”
“Anh không sao, em về giường đi.” Chu Dã nhận lấy chén nước, nói.
Bạch Nguyệt Quý gật đầu rồi lên giường lại, quấn chăn ngồi nhìn anh, trong lòng cảm thấy xót xa cho người đàn ông vất vả của mình.
Chu Dã uống nước xong, thấy đỡ hơn hẳn, cười híp mắt hỏi: “Vợ à, tối qua ngủ có ngon không?”
“Không có anh ở nhà, không quen, trằn trọc mãi mới ngủ được.” Bạch Nguyệt Quý nhìn anh, nhẹ giọng đáp.
Chu Dã vừa nghe vợ nói vậy, trong lòng liền thấy ấm áp vô cùng, vợ anh đúng là khiến người ta yêu thương không thôi.
“Em xem anh mang gì về cho em này?” Chu Dã ghé qua thơm một cái, rồi xách túi và rổ lên đặt lên bàn nhỏ trên giường sưởi, mở nắp rổ ra, bên trong là một rổ đầy trứng gà và trứng vịt muối.
“Nhiêu đây chắc cũng nhiều lắm nhỉ?” Bạch Nguyệt Quý nhìn đám trứng hỏi.
“Năm cân trứng gà, hai cân trứng vịt muối.” Chu Dã cười, rồi tiếp tục lấy đồ trong túi ra: mấy miếng thịt xông khói, một bó rong biển, một túi tôm khô, còn có kẹo sữa và lê trắng. Nhưng quan trọng nhất là hai miếng thịt tươi mới.
Chu Dã cười đắc ý: “Không hổ là vợ anh, nhìn một cái đã nhận ra. Đúng là thịt bò, anh đặc biệt chọn hai miếng ngon nhất đó. Ở chỗ kia thịt bò mềm lắm!”
“Sao nhiều thế?”
Chu Dã nói: “Cũng không nhiều, chỉ mười cân thôi mà.”
Mười cân thịt bò đúng là không ít chút nào. Bạch Nguyệt Quý lại liếc sang túi kẹo: “Mua cả kẹo sữa làm gì, em đâu phải con nít.”
“Mua về cho vợ ăn là được rồi, kẹo này thơm mùi sữa lắm, coi như uống sữa luôn đi.” Nói rồi anh móc tiền trong túi ra, “Tiền anh đem đi gần năm mươi đồng, lần này không lời mấy, chủ yếu là mang được đống đồ này về.”
Mười cân thịt bò, năm cân trứng gà, hai cân trứng vịt muối, thêm thịt xông khói, rong biển, tôm khô, toàn là đồ quý, toàn bộ là phần lời anh mang về.
“Anh nghỉ một chút đi, để em đi hấp bánh bao.” Bạch Nguyệt Quý định xuống giường làm việc, chẳng lẽ để anh đi cả đêm về mà không có miếng gì nóng hổi?
“Em đừng xuống giường, để anh làm cho.” Chu Dã không để cô động tay, gom hết mấy thứ có thể cất vào tủ, còn thịt bò và lê trắng thì mang ra sau nhà bỏ vào chum đá.
Chu Dã ra ngoài rửa nồi đun nước.
Trong lúc đánh răng rửa mặt thì nước cũng đã sôi, anh châm đầy bình nước nóng trong nhà, rồi mang bánh bao nguội lên bếp hấp lại, còn cắt một nửa miếng thịt xông khói bỏ lên hấp cùng. Dĩ nhiên trứng cũng không thể thiếu.
Làm xong hết, anh quay về phòng thì thấy vợ đang ngồi trên giường sưởi nhìn mình: “Sao vậy vợ?”
“Anh không cho em làm gì hết.”
Chu Dã bật cười, sáp lại thơm một cái.
Bạch Nguyệt Quý lườm anh: “… Em còn chưa đánh răng đó!”
“Anh không chê, vợ anh thơm lắm.” Chu Dã cười rồi ôm cô vào lòng: “Sáng lạnh thế này, em mới ngủ dậy thì cứ nằm yên, anh tiện tay làm chút việc thôi cũng chẳng sao.”
Bạch Nguyệt Quý nhìn anh: “Không sợ em quen thói lười à?”
“Lười thì lười, lười là phúc đấy. Huống chi có anh nuôi, vợ của Chu Dã có lười mấy cũng chẳng sao hết!” Chu Dã vung tay tuyên bố.
Bạch Nguyệt Quý: “…” Anh nói vậy khiến cô cảm thấy mình lười cũng thật là… hợp lý.
Chỉ có thể nói, cái hình tượng “ông chồng thô kệch nhưng chiều vợ” của nhà cô đúng là không đùa được đâu!