Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Chương 33







“Đồ ngốc.” Trương Xảo Muội nói xong cũng không thấy anh phản ứng gì, trông cứ ngây ra như khúc gỗ.



Nhưng Cố Quảng Thu nào phải người thật sự ngốc. Anh hoàn hồn lại, liền có chút kích động, nghiêm túc nhìn cô, rồi dùng tay đ.ấ.m n.g.ự.c vài cái, biểu thị rằng mình sẽ chăm chỉ làm việc, nuôi sống gia đình và phụng dưỡng bố mẹ cô!



“Tôi về trước đây.” Trương Xảo Muội có thể hiểu ý anh, mỉm cười liếc nhìn một cái.



Không thể phủ nhận, Cố Quảng Thu đúng là hợp mắt cô. Tuy không nói được, nhưng người thì cao ráo vạm vỡ, vẻ ngoài đoan chính, tuyệt đối không phải loại đàn ông như Lý Thái Sơn có thể so bì.



Nhìn bàn tay to chân to, dáng vẻ thô ráp của anh, vừa nhìn đã biết là người chịu khó làm việc, không phải loại lười biếng hay khôn lỏi.



Cô rất hài lòng, đương nhiên cũng muốn giữ thể diện cho anh và nhà họ Cố, cưới xin phải đi đủ trình tự như đàn ông cưới vợ, rồi mới về nhà gái ở.



“Mẹ ơi, nhà còn việc, mình về thôi.” Trương Xảo Muội vừa ra cửa liền nói gọn gàng.



Thím Trương và chị dâu Lý cũng vừa ra khỏi gian phía tây, cùng với Chu Dã, Bạch Nguyệt Quý và mợ.



“Sắp về rồi à? Không ngồi lại chút nữa sao?” Bạch Nguyệt Quý cười hỏi.



“Phải đấy, ngồi thêm lát nữa rồi hãy về.” Mợ cũng giữ lại, đồng thời quan sát nét mặt của Trương Xảo Muội.

Hạt Dẻ Rang Đường



Nhưng nét mặt của Trương Xảo Muội vẫn bình tĩnh như thường, không để lộ điều gì, lịch sự từ chối rồi cùng mẹ và chị dâu Lý về.



Chu Dã, Bạch Nguyệt Quý và mợ cùng ra cửa tiễn họ. Đợi họ đi rồi, Chu Dã mới hỏi: “Mợ thấy cô gái đó thế nào?”



Mợ đáp: “Con bé lanh lẹ, giống mợ hồi trẻ, nhìn là biết không phải dạng tầm thường. Chỉ không biết cô ấy có ưng Quảng Thu nhà mình không thôi.”



“Vào nhà hỏi anh ấy là biết ngay.” Bạch Nguyệt Quý cười, cô để ý thấy Trương Xảo Muội sau khi ra khỏi cửa còn nhẹ nhàng, tươi tắn hơn lúc đến, chắc chắn là thuận rồi.



Mợ liền vào nhà hỏi Cố Quảng Thu, mặt anh đỏ ửng, nhưng vẫn gật đầu chắc chắn, cô ấy không ghét anh là kẻ câm, bằng lòng lấy một người quê mùa như anh.



Mợ vui mừng ra mặt: “Được rồi được rồi, vậy chúng ta về chọn ngày, lo chuyện cưới xin cho xong!”



Lúc này, chị dâu Lý quay lại, cười tươi bước vào, truyền đạt ý của bên nhà gái: “Xảo Muội nói, nếu nhà họ Cố chọn được ngày rồi thì cứ đến đón cô ấy. Còn có làm tiệc hay không thì do nhà trai quyết định.”



Mợ phấn khởi: “Vậy tôi về bàn với ông ấy một chút nhé?”



“Đương nhiên rồi.” Chị dâu Lý gật đầu cười.



“Cháu gái à, thật sự cảm ơn cháu lắm, đến lúc đó nhất định phải cho cháu một bao lì xì!” Mợ nắm tay chị dâu Lý nói.



“Không cần đâu, không cần đâu, toàn là Chu Dã chạy đôn chạy đáo, cháu chỉ là người đưa tin thôi.” Chị dâu Lý vội xua tay.



Chị đi rồi, mợ cũng không giấu nổi niềm vui, nói với Chu Dã: “Tiểu Dã à, lần này cháu đã giúp cậu mợ giải quyết chuyện lớn trong lòng rồi đấy!”



“Chỉ cần mợ đừng trách cháu lôi anh Quảng Thu về làm hàng xóm là được rồi.” Chu Dã cười.



“Trách gì mà trách? Để Quảng Thu lấy góa phụ hay cô ngốc thì cũng bị người ta cười thôi!” Mợ nói, “Cô gái này là do mợ chọn, nhanh nhẹn, giỏi giang, không có gì phải chê cả!”



Mợ cũng không nán lại, dẫn Cố Quảng Thu về. Bạch Nguyệt Quý lấy giỏ trứng trong nhà ra đưa bà mang về.



“Là mợ đi đổi của mấy nhà hàng xóm đem tặng cho cháu đấy, giữ mà ăn!” Mợ nói.



Bạch Nguyệt Quý nhìn Chu Dã, định nhờ anh từ chối, trứng gà thời buổi này quý như vàng.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ai ngờ Chu Dã lại nói: “Lòng thành của mợ, cứ giữ lại đi.”



Mợ cười nói: “Mợ về trước đây, chọn được ngày rồi để Quảng Thu quay lại.”



Chu Dã cười gật đầu, cùng vợ tiễn họ ra cổng.



“Anh cũng thật đấy, chỗ trứng kia chắc cũng gần hai cân, để hết lại. Bên kia còn trẻ con nữa mà.” Bạch Nguyệt Quý nói.



Chu Dã đỡ eo cô, dìu cô vào nhà: “Có sao đâu, chỉ hai cân trứng thôi mà. Anh tìm được cho anh Quảng Thu một mối tốt như vậy, ăn hai cân trứng của cậu anh cũng đáng.”



Bạch Nguyệt Quý nhớ đến Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội: “Ban đầu không thấy gì, hôm nay nhìn mới thấy hai người họ cũng hợp thật.”



Duyên phận là chuyện kỳ diệu như thế đấy, Trương Xảo Muội và Cố Quảng Thu thế mà vừa gặp đã trúng ý nhau.



Phải nói rằng, chuyện cưới xin bây giờ đúng là tiến hành rất nhanh.



Hôm sau, Cố Quảng Thu liền mang thiệp mời tới, trên đó ghi rõ ngày giờ đưa sính lễ và tổ chức hôn lễ.



Cũng chẳng có gì gọi là sính lễ đắt đỏ, Cố Quảng Thu vác một bao lương thực đến, thời này, dùng lương thực làm sính lễ là chuyện thường tình, có khi chẳng có gì mà vẫn cưới được vợ.



Ngày cưới cũng không xa, chỉ mười ngày sau, trong thời gian đó, hộ khẩu của Cố Quảng Thu sẽ được chuyển về đội sản xuất Ngưu Mông.



Có các bậc trưởng bối ra mặt giúp đỡ, chuyện này được xử lý trôi chảy, suôn sẻ đến không ngờ.



Vậy nên, đến khi mọi người phản ứng lại thì chuyện cưới xin giữa Trương Xảo Muội và Cố Quảng Thu đã như đóng đinh lên ván.



“Trương Xảo Muội chẳng phải không chịu lấy chồng sao? Sao bây giờ lại chịu gả rồi?” Các bà cô bà thím trong thôn, vốn nhanh nhạy chuyện thôn xóm, nghe nói Trương Xảo Muội sắp lấy anh họ của Chu Dã thì đều ngạc nhiên đến há hốc mồm.



Chị dâu Lý liền cười giải thích với mọi người: “Không phải là không chịu lấy chồng, mà là cô ấy sợ sau khi lấy chồng sẽ không có ai chăm sóc cho bố mẹ thôi.” Cô còn được phong bao làm mối, hai đồng, đây là tiền công làm mối rất hậu hĩnh đấy!



“Thế thì cuối cùng cũng lấy chồng thôi còn gì?” Chị dâu Trương xen vào.



Đứng bên cạnh là chị dâu Chu, trong lòng âm thầm khó chịu, quả nhiên Chu Dã chẳng coi nhà chị ta như người trong nhà!



Cùng là người trong đội Ngưu Mông, vậy mà chuyện lớn như hôn sự của Cố Quảng Thu với Trương Xảo Muội lại không có tí gió nào lọt đến tai chị ta!



Chị dâu Lý nói: “Thì đúng là lấy chồng, nhưng Quảng Thu đã chuyển hộ khẩu về đội sản xuất Ngưu Mông mình rồi, cưới xong sẽ về sống ở nhà họ Trương. Sau này sinh con, sẽ có một đứa theo họ Trương để nối dõi. Dĩ nhiên Quảng Thu cũng sẽ phụng dưỡng chú thím Trương. Cậu ấy khỏe mạnh, làm việc giỏi, không phải dạng ăn bám gì đâu!”



“Mà cũng có thể làm vậy sao?”



Các bà thím vừa nghe xong thì ai nấy đều sững sờ.



“Sao lại không được? Cách thì có sẵn, người là linh hoạt.” Chị dâu Lý cười đáp.



Mà khi biết chính Chu Dã là người nghĩ ra cách thay đổi điều kiện, thay vì bên trai phải nhập tịch, thì chỉ cần lên nhà gái ở, sinh một đứa con theo họ mẹ để nối dõi, ai mà không khen một câu đầu óc Chu Dã thật linh hoạt?



Với tình cảnh như của Cố Quảng Thu, không mất một đồng nào mà cưới được một cô gái giỏi giang như Trương Xảo Muội, lại còn có luôn một cái sân rộng rãi như nhà họ Trương, quan trọng là không bị coi là rể ở rể, chỉ cần cho một đứa con theo họ vợ thôi!



Món hời này để ai người ta cũng gật gù khen đáng giá!



Trước kia sao không ai nghĩ ra cách này nhỉ?



Bây giờ xây được một căn nhà là chuyện không hề đơn giản, huống chi nhà họ Trương còn có sân lớn và hai gian nhà ngói gạch. Ngày xưa chú Trương từng đi lính, kiếm được tiền mới về xây nhà. Có không ít người trong thôn để ý đến cái sân lớn ấy, nhưng khổ nỗi Trương Xảo Muội lại muốn cưới chồng vào ở rể, mấy chàng trai có chí thì không ai chịu.



Nhưng nếu có cách thỏa hiệp như thế này, thì trong thôn thiếu gì trai tốt tình nguyện?



Chỉ là… bây giờ thì muộn rồi!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com