“Mợ! Anh Quảng Thu!” Chu Dã cũng thấy họ, liền vui vẻ vẫy tay gọi.
Đợi hai người đến gần, Bạch Nguyệt Quý mới cười chào: “Chào mợ! Chào anh Quảng Thu!”
“Lần trước mợ nghe Tiểu Dã về nói vợ nó đẹp lắm, còn tưởng nó khoác lác. Hôm nay nhìn thấy mới biết nó không nói dối, sao cháu lại xinh thế này cơ chứ.” Mợ vừa kéo tay cô vừa nhìn ngắm từ trên xuống dưới, mắt sáng rực.
Đây là lần đầu tiên bà gặp cô cháu dâu họ này, mà phải nói thật, bà đã sống từng ấy tuổi chưa từng gặp cô gái nào trắng trẻo xinh xắn đến vậy!
Bạch Nguyệt Quý hơi ngại ngùng: “Mợ không chê là tốt rồi ạ.”
Còn Chu Dã thì cứ cười tít mắt đứng đó nhìn mợ khen vợ mình, càng khen càng vui, cứ khen thoải mái, không sao cả!
“Anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau mời mợ với anh Quảng Thu vào nhà đi chứ.” Bạch Nguyệt Quý lên tiếng.
“Đấy, nhìn anh này, cứ mải nghe mợ nói lời thật lòng mà quên mất.” Chu Dã cười nói.
Làm cho mợ cũng bật cười ha ha, còn trong mắt Cố Quảng Thu cũng hiện lên ý cười, tâm trạng căng thẳng bỗng dưng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Bạch Nguyệt Quý trừng mắt cười với chồng chẳng biết xấu hổ của mình một cái, rồi dẫn mợ và Cố Quảng Thu vào nhà.
Mợ là lần đầu đến đây, vừa đặt giỏ xuống đã bắt đầu đi tham quan khắp nhà, đi một vòng rồi hài lòng nói: “Nhà này xây đẹp thật, hai vợ chồng trẻ ở thế này là rộng rãi lắm rồi.”
“Đúng không ạ?” Chu Dã cười đáp.
“Đất trước sau nhà cũng phải tranh thủ mà trồng cho tốt.” Mợ nói, “Trồng lên là có cái ăn ngay đấy.”
“Cháu biết rồi, đợi tuyết tan cháu sẽ bắt tay vào dọn vườn.” Chu Dã gật đầu.
Mợ đi tới bếp, cũng thấy mấy con gà con: “Nuôi gà con rồi à?”
“Đợi sang năm vợ cháu sinh, lúc đó gà con lớn vừa đẹp, dùng để tẩm bổ trong thời gian ở cữ.” Chu Dã nói.
“Không uổng công vợ cháu lấy cháu.” Mợ nghe vậy rất hài lòng.
Chu Dã cười dẫn bà và Cố Quảng Thu vào phòng, lúc này Bạch Nguyệt Quý đã rót sẵn nước đường, trong nhà không có trà, nên chỉ có thể dùng nước đường tiếp khách.
“Đều là người nhà cả, không cần pha nước đường đâu.” Mợ nói.
Bạch Nguyệt Quý chỉ cười, mời mợ uống cho ấm người. Mợ cũng uống một ngụm, rồi hỏi tình hình bầu bí của cô.
“Giờ thì cháu rất hay buồn ngủ, một ngày ngủ hết mười hai tiếng.” Bạch Nguyệt Quý nói: “Ăn cũng tốt, ăn xong một lúc lại đói tiếp.”
“Có bầu là thế đấy, một người ngủ hai người dưỡng, một người ăn hai người lớn.” Mợ gật đầu, rồi nhìn sang Chu Dã, “Thế nên sang năm phải đi làm chăm chỉ đấy, được người ta gọi một tiếng ‘bố’ không phải dễ đâu nha.”
Chu Dã: “Cháu biết rồi, mợ cứ yên tâm.”
Nói chuyện qua loa một lúc, mợ mới vào đề: “Cô gái đó ở đâu vậy?”
“Ngay phía sau, không xa nhà cháu đâu, để cháu đi gọi chị dâu Lý.” Chu Dã nói.
Anh liền đi tìm chị dâu Lý, chị gật đầu rồi dẫn theo thím Trương và Trương Xảo Muội đến.
“Bọn tôi chuẩn bị xong rồi, giờ đi luôn chứ?” Thím Trương cười hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Xong rồi thì đi thôi.” Chị dâu Lý gật đầu, liếc nhìn Trương Xảo Muội, hôm nay cô ăn mặc gọn gàng, nhìn rất đoan trang.
Trương Xảo Muội thì vẫn bình tĩnh, dù gì cũng từng đi xem mặt không ít lần rồi.
Thím Trương xách một cái giỏ, bên trong là đậu phụ: “Mang ít đậu phụ này sang cho Bạch trí thức ăn.”
Thế là chị dâu Lý dẫn thím Trương và Trương Xảo Muội đến nhà Chu Dã. Họ sống ở cuối thôn, hôm nay trời có tuyết, nên đường vắng tanh.
Khi đến nơi, thím Trương vẫn vui vẻ nói: “Chu Dã à, hôm trước cảm ơn cháu nhiều lắm vì đã cõng lão Trương nhà thím về, chứ không thì chẳng biết phải làm sao.”
Chu Dã đã đợi sẵn ngoài cửa: “Thím khách sáo quá rồi, ai gặp cũng phải cõng chú về thôi. Thím đừng mang gì sang nữa nhé, hôm qua trứng gà, hôm nay lại là cái gì vậy?”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Trứng thím mang qua cháu không nhận, nên thím với Xảo Muội làm chút đậu phụ, mang sang cho cháu. Đậu phụ bổ dưỡng, vợ cháu đang mang thai ăn cái này là vừa đẹp.” Thím Trương cười nói.
“Ui chao, đậu phụ là món tốt, vậy thì cháu không khách sáo nữa đâu ạ.”
Hai người trò chuyện qua lại, Chu Dã đã mời cả ba người vào nhà.
“Có khách đến hả?” Chị dâu Lý giả vờ hỏi.
“Tôi là mợ của Tiểu Dã, đây là con trai thứ hai của tôi, Cố Quảng Thu, đều là người nhà cả, mau ngồi mau ngồi.” Mợ cười niềm nở chào đón.
Thím Trương cũng nhìn thấy Cố Quảng Thu, đúng là người mà bà đã từng gặp trước kia, lúc Chu Dã xây nhà, anh ấy cùng anh trai đến giúp đào móng, đắp đất. Trong lòng bà liền vui mừng, trên mặt cũng nở nụ cười: “Tôi nhận ra cậu con trai thứ hai nhà cô, lần trước cậu ấy với anh trai đến giúp Chu Dã đào móng, làm gạch đấy mà.”
“Một đứa chẳng có chí tiến thủ, chỉ biết dùng sức lao động thôi.” Mợ cười nói, liếc mắt nhìn sang chị dâu Lý và Trương Xảo Muội.
Chưa đợi mợ hỏi, Bạch Nguyệt Quý đã lên tiếng giới thiệu: “Đây là chị dâu Lý, thường xuyên qua nhà cháu chơi, cũng chỉ cho cháu rất nhiều điều cần chú ý khi mang thai. Còn đây là Trương Xảo Muội, con gái thím Trương, giỏi lắm, công điểm kiếm được toàn là ngang đàn ông.”
“Thật đúng là giỏi giang, nhưng mà thể lực phụ nữ bẩm sinh vốn yếu hơn đàn ông, trẻ thì không sao, chứ sau này vẫn làm việc vất vả như vậy, e là dễ sinh bệnh.” Mợ liếc nhìn Trương Xảo Muội rồi quay sang nói với thím Trương.
“Cũng không còn cách nào khác, trong nhà không có con trai đỡ đần, việc gì cũng phải dựa vào nó. Có lúc tôi cũng thấy xót con, nghĩ cho cùng cũng là tôi với bố nó làm con khổ.” Thím Trương nói.
Mợ cười: “Có gì mà khổ, nuôi bố mẹ là bổn phận. Tôi thấy hợp tính với chị lắm, chúng ta sang gian phòng bên cạnh ngồi trò chuyện nhé?”
“Được, sang đó ngồi đi.” Thím Trương cũng là người từng trải, vui vẻ đồng ý.
“Cháu đi nữa, cháu thích nghe mấy người lớn tuổi nói chuyện, học hỏi thêm nhiều điều.” Chị dâu Lý cười nói, rồi cùng đi theo.
Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã dĩ nhiên cũng không ở lại.
Chỉ trong chốc lát, phòng phía đông chỉ còn lại Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội.
Cố Quảng Thu mặt đỏ bừng, nhưng vì da anh ngăm đen nên không ai thấy được, chỉ là không biết nên làm gì.
Trương Xảo Muội nhìn anh nói: “Tôi biết tình hình của anh, chắc anh cũng nghe Chu Dã nói về tôi rồi chứ?”
Cố Quảng Thu hơi ngượng ngùng liếc cô một cái, gật đầu.
“Tôi xác nhận lại một lần nữa: anh đồng ý đến nhà tôi ở, sau này có một đứa con theo họ tôi, cùng tôi phụng dưỡng bố mẹ tôi đến cuối đời, đúng không?” Trương Xảo Muội nhìn thẳng anh.
Cố Quảng Thu lại gật đầu.
Trương Xảo Muội mỉm cười hài lòng: “Vậy thì tôi cũng không để tâm việc anh không nói được, tôi bằng lòng gả cho anh. Cưới tôi thì không cần sính lễ, anh chọn một ngày lành, sau đó đến nhà tôi đón tôi về nhà anh. Phải để mọi người trong đội anh biết là tôi lấy chồng, chỉ là đến nhà mẹ đẻ ở, chứ không phải gả làm rể ở rể, như vậy người ta sẽ không dị nghị.”