Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Chương 31





Chu Dã được bảo về chờ tin, chị dâu Lý liền đến tìm Trương Xảo Muội.



Bây giờ đang là thời điểm mùa đông, hầu như ai cũng ở nhà. Khi chị đến nơi, Trương Xảo Muội đang làm đậu phụ cùng với thím Trương.



“Thím, Xảo Muội, hai người đang làm đậu phụ à?”



“Chị dâu.” Trương Xảo Muội gọi một tiếng.



Thím Trương cũng cười chào đón: “Lát nữa mang mấy miếng về cho Mãn Thương với Mãn Khố ăn nhé.”



“Thôi không cần đâu, đậu nhà cháu cũng đang ngâm rồi, mai cháu tự làm.”



Chị dâu Lý cười nói, rồi hỏi thăm tình hình sức khỏe của chú Trương.



“Ông ấy đang nghỉ trong nhà, cũng không sao, toàn bệnh cũ thôi.” Thím Trương đáp.



Chị dâu Lý bảo Trương Xảo Muội dẫn mình vào xem chú Trương một chút, thấy tinh thần ông vẫn ổn liền nói: “Chú Trương à, hôm qua chú làm chúng cháu sợ một phen, may mà đúng lúc Chu Dã đi qua và cõng chú về, không thì hậu quả thật chẳng dám nghĩ tới.”



Chú Trương cười nói: “Chú biết, lần này là Chu Dã cứu tôi thật.”



“Chú nghỉ ngơi đi, cháu ra ngoài nói chuyện với Xảo Muội một chút.”



Hai người cùng ra ngoài, vừa ngồi trước bếp sưởi lửa vừa bắt đầu nói chuyện.



Thím Trương nói: “Chưa có tin tức gì cả, cháu không biết thím lo đến thế nào đâu.”



“Thật sự lo à?” Chị dâu Lý cười.



“Chứ sao nữa, sắp đến Tết rồi, qua năm là thêm một tuổi.”



Trương Xảo Muội chỉ lo làm đậu phụ, không xen vào, để mặc hai người họ nói chuyện.



Sau một lúc trò chuyện, nắm được tình hình, chị dâu Lý mới nói: “Thím Trương, Xảo Muội, vừa rồi Chu Dã tới tìm cháu, cậu ấy muốn làm mai cho anh họ mình, hai người có muốn nghe không?”



Hạt Dẻ Rang Đường

“Anh họ cậu ấy? Ai vậy?” Thím Trương hỏi ngay.



Trương Xảo Muội vẫn rất điềm tĩnh, không có phản ứng gì đặc biệt, thậm chí lông mày cũng không nhíu lấy một cái.



“Là người lần trước đến giúp Chu Dã đổ móng nhà ấy, cháu còn đi xem với thím, cái người không nói năng gì ấy.” Chị dâu Lý nhắc.



Thím Trương nghĩ một chút, rồi nhớ ra: “Cao to, vạm vỡ, là người đó à? Cậu ấy chưa lấy vợ sao?”



“Hồi nhỏ bị sốt cao, hỏng dây thanh quản nên không nói được, thế là cứ lỡ dở đến giờ.”



Chị dâu Lý vừa nói vừa nhìn Trương Xảo Muội, “Hôm qua Chu Dã cõng chú Trương về gặp Xảo Muội, rồi nghe bọn cháu khen Xảo Muội, thế là nổi ý định làm mối.”



“Cậu ta chịu về ở bên nhà gái à?” Trương Xảo Muội mới mở miệng.



Chị dâu Lý gật đầu, làm thím Trương phấn khởi ra mặt.



Nhưng chưa để thím nói gì, chị dâu Lý đã tiếp lời: “cậu ấy đồng ý chuyển hộ khẩu về đội Ngưu Mông mình, chịu về ở nhà họ Trương, nhưng không phải kiểu ‘rể ở rể’. Sau này nếu có con, thì để một đứa theo họ Trương nối dõi, còn lại đều theo họ Cố. Cậu ấy sẽ đi làm, sẽ cùng Xảo Muội nuôi sống gia đình, cũng sẽ phụng dưỡng chú thím.”



Thím Trương sững người, rồi tỏ ra rất động lòng, không nhịn được nhìn con gái.



Trương Xảo Muội rõ ràng không ngờ điều kiện lại như vậy, nhưng dường như mọi yêu cầu của cô đều được đáp ứng.



“Về nhà em ở, có một đứa con theo họ em, anh ấy cũng đi làm, cùng em phụng dưỡng bố mẹ em?” Trương Xảo Muội nhìn chị dâu Lý, xác nhận lần nữa.



Chị dâu Lý gật đầu: “Đúng vậy! Cậu ấy không nói được, em có chấp nhận không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Chấp nhận.” Trương Xảo Muội gật đầu, “Em không quan tâm chuyện nói năng, nhưng em muốn gặp người trước.”



“Vậy được, chút nữa chị qua nói với Chu Dã!” Chị dâu Lý vui vẻ nói, rồi quay sang thím Trương: “Nói thật nhé, chị cũng nghĩ việc không nói được không quan trọng, quan trọng là người đàn ông đó có gánh vác nổi gia đình không. Xảo Muội mà lấy phải một chàng rể râu mềm chân yếu, lại còn phải gánh vác bố mẹ chồng, chồng và con, thì có là trâu cũng mệt chết!”



Nghĩ đến việc Trương Xảo Muội phải đi lấy công điểm thay đàn ông, chị cũng thấy mệt giùm.



Thím Trương xác nhận lại: “Thím nhớ hôm đó cậu ta đào móng phía đông phải không? Là cậu đó à?”



“Đúng rồi, chính là cậu đó. Tay chân vạm vỡ, nhìn là biết người làm việc giỏi. Nếu mà về làm rể nhà thím, không phải cháu nói chứ, không chỉ chú thím có chỗ nương tựa, mà sau này Xảo Muội cũng đỡ khổ hơn nhiều. Trong nhà mà không có đàn ông chống đỡ thì không được đâu!”



Nói hết những gì cần nói, chị dâu Lý cũng không ở lại lâu: “Cháu đi báo với Chu Dã một tiếng, mai tới nhà cậu ấy xem mặt, lúc nào người tới cháu qua gọi hai người.”



Trương Xảo Muội tiễn chị dâu Lý ra cửa rồi quay lại tiếp tục làm đậu phụ.



“Xảo Muội, con thấy sao? Mẹ thấy được đấy! Mẹ từng gặp cậu ấy, không tệ chút nào. Quan trọng là cao to, vạm vỡ, nhìn đã thấy khoẻ mạnh, làm việc lại giỏi!” Còn lại hai mẹ con, thím Trương không giấu được niềm vui, hớn hở nói.



“Để mai gặp người đã.” Tâm trạng Trương Xảo Muội dường như cũng tốt hơn, bởi vì đối phương đã đồng ý với các điều kiện của cô, thậm chí sẵn sàng để một đứa con theo họ cô và cùng cô chăm sóc bố mẹ.



“Cái ý này chắc chắn là do Chu Dã nghĩ ra, đầu óc nó linh hoạt nhất, trước đây sao mình lại không nghĩ ra nhỉ? Nếu không thì con cũng đâu phải lỡ dở đến giờ.” Thím Trương nói.



Bảo bên trai đến ở rể, sau này sinh con thì cho một đứa theo họ nhà họ Trương, rồi phụng dưỡng bố mẹ vợ, như thế mà không phải làm ở rể kiểu kia, lại vẫn giải quyết được tất cả yêu cầu.



Thím Trương lại nói: “Nhưng mà, cơm ngon chẳng sợ muộn, biết đâu đây mới là duyên số của con. Mẹ vào nói với bố con một tiếng.”



Trương Xảo Muội tiếp tục làm đậu phụ, cô nghĩ nếu người kia ổn thì cô bằng lòng.



Chu Dã nhận được hồi âm từ chị dâu Lý, tâm trạng cũng không tệ.



Tiễn chị dâu Lý ra cửa xong, quay vào anh đã cười tươi rói: “Vợ à, nhà cậu anh sắp có chuyện vui rồi đấy!”



“Chuyện vui gì? Tổ chức cưới ở nhà họ Cố hay ở nhà họ Trương?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.



“Hai nhà điều kiện cũng chẳng khá gì, không làm tiệc cưới cũng được, nhưng phải để chú Trương và cậu anh mỗi người đi gặp đội trưởng cũ xin xác nhận, rồi làm thủ tục chuyển hộ khẩu cho anh Quảng Thu.” Chu Dã nói.



“Người ngoài không bàn tán à?” Bạch Nguyệt Quý nhìn anh.



Chu Dã cười: “Cuộc sống là của mình, ai thích nói gì thì cứ để họ nói, sau này sinh con, biết theo họ nào thì người ta sẽ hiểu thôi.”



Bạch Nguyệt Quý dù gì cũng hơi lệch thế hệ so với thời này nên không nói gì thêm.



Hôm sau, mợ và Cố Quảng Thu chuẩn bị chỉnh tề rồi đến.



Cố Quảng Thu biết đường, nên không cần hỏi ai. Dọc đường có người trong thôn thấy thì cũng chào hỏi:



“Đi đâu đấy?”



“Tôi là mợ của Chu Dã, mang ít trứng gà sang thăm vợ nó.” Mợ xách giỏ trứng cười nói.



Người dân thôn vốn hiếu khách, nhiệt tình chỉ đường.



Hôm nay Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý cũng dậy sớm để chuẩn bị. Khi họ tới, Chu Dã đang cùng vợ nghịch tuyết ngoài sân, nặn người tuyết.



Lúc này tuyết đã dày, có thể đắp thành người tuyết được rồi.



Hai vợ chồng vừa nặn tuyết vừa đùa giỡn, từ xa mợ và Cố Quảng Thu đã nhìn thấy.



“Nhìn kìa, đôi vợ chồng trẻ tình cảm thật đấy.” Mợ nhìn thấy cảnh đó liền cười vui vẻ.



Cố Quảng Thu trong lòng vừa ngưỡng mộ, vừa hồi hộp xen lẫn chờ mong — không biết cô gái kia có ưng anh không.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com