Chu Dã bật cười thành tiếng, ôm mặt vợ, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô một cái, “Không hổ là người ngủ cùng một giường với anh, anh mới nói nửa câu đã đoán ra rồi. Vợ ơi, em thấy sao?”
Bạch Nguyệt Quý thành thật trả lời: “Em chưa gặp anh họ Quảng Thu của anh, cũng chưa gặp cô gái kia, em biết đâu mà đánh giá.” Rồi lại nói, “Nhưng mà làm rể ở rể, em thấy cậu mợ anh chắc không đồng ý đâu.”
Tuy cô chưa từng gặp cậu mợ của anh, nhưng làm bố mẹ, mấy ai lại cam lòng để con trai mình đi làm rể nhà người khác. Con trai mình đâu phải không ra gì, chỉ là không thể nói chuyện thôi, nếu chịu bỏ chút tiền cưới thì vẫn lấy được vợ ngon lành, đâu đến mức phải đi làm rể?
Chu Dã cười nói: “Vợ à, em còn trẻ nên chưa hiểu, chuyện đời đâu phải cố định không đổi, có nhiều chuyện có thể thương lượng được. Chuyện này ấy à, để hai bên cùng nhường một chút là xong.”
“Nhường kiểu gì?” Bạch Nguyệt Quý nhìn anh.
Chu Dã liền đem ý tưởng mà anh nghĩ ra lúc ở nhà Lý Phong Thu kể lại: “Trương Xảo Muội muốn ở nhà phụng dưỡng bố mẹ, muốn nối dõi cho nhà họ Trương, chuyện đó có gì khó đâu? Nếu thật sự thành với anh họ Quảng Thu của anh, thì cứ để anh ấy dọn đến ở bên này. Anh coi rồi, nhà họ Trương rộng rãi lắm, sau này có con cũng không lo chật. Cho anh ấy chuyển hộ khẩu về đội sản xuất Ngưu Mông, sau này có con thì nhận một đứa làm con nuôi bên nhà họ Trương, nhà họ Trương chắc chắn sẽ đồng ý.”
Bạch Nguyệt Quý bật cười: “Anh bắt anh họ anh dọn qua đây ở, khác gì làm rể ở rể? Nhà họ Cố không đời nào đồng ý đâu.”
“Anh họ anh á, tìm một cô vợ không tỳ vết thì khó lắm. Còn Trương Xảo Muội ngoài chuyện hơi dữ thì không có vấn đề gì lớn, sau này con cái vẫn mang họ Cố, chỉ cho một đứa nhận làm con nuôi nhà họ Trương, vậy là được rồi. Ở đây thì cũng chẳng phải ở rể thật sự. Hơn nữa hai bên gần sát nhau, đi lại dễ dàng. Kiếm được một mối lương duyên hoàn mỹ như ý thì dễ gì, không phải ai cũng may mắn như anh cưới được vợ như em đâu.”
Anh nói đến cuối còn không quên tranh thủ nịnh vợ một câu, khiến Bạch Nguyệt Quý không nhịn được cong môi cười: “Không nghiêm túc chút nào.”
Hai vợ chồng đang nói dở thì nghe bên ngoài có tiếng gọi.
“Là giọng Trương Xảo Muội.” Chu Dã nhận ra ngay, nói: “Vợ ơi, ra xem sao.”
Bạch Nguyệt Quý liền cùng anh ra ngoài, thấy Trương Xảo Muội đang đứng ngoài hàng rào. Cô ấy da đen sạm do làm việc nặng ngoài trời để kiếm công điểm như đàn ông, nhưng đôi mắt sáng, toát lên vẻ cứng cỏi và chủ kiến.
Hạt Dẻ Rang Đường
Thấy Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đi ra, cô liền cười chào hỏi: “Chu Dã, Bạch trí thức.”
“Đây là Trương Xảo Muội.” Chu Dã giới thiệu với vợ.
Bạch Nguyệt Quý nhìn cô, mỉm cười nói: “Chào cô, gọi tôi là Nguyệt Quý là được rồi. Vào nhà ngồi chơi nhé?”
Trương Xảo Muội lắc đầu: “Tôi không vào đâu. Tôi đem cho cô ít trứng gà, không nhiều lắm, cô giữ lại ăn nhé.”
Vừa nói vừa đưa giỏ trứng gà lên, chừng bảy tám quả. Nhưng thời nay, nhà nuôi ba con gà mái, trời lại đang đại tuyết, gà chẳng đẻ bao nhiêu, nên số trứng này là nhiều lắm rồi.
Bạch Nguyệt Quý cười, “Tôi nghe Chu Dã kể rồi, chuyện đó là anh ấy thấy chuyện bất bình ra tay nghĩa hiệp, anh ấy thích làm mấy chuyện đó chứ không vì trứng gà đâu.”
“Tôi biết mà, đây là lòng cảm ơn của tôi.” Giọng Trương Xảo Muội hơi thô ráp, so với giọng mềm mại ngọt ngào của Bạch Nguyệt Quý thì khác biệt rõ rệt, nhưng cô ấy cũng chẳng lấy đó làm gì, cô ấy biết mình không thể so với mấy nữ trí thức yếu đuối yểu điệu.
“Lòng cảm ơn thì chúng tôi nhận, nhưng trứng thì không thể nhận đâu. Cô mang về cho chú Trương bồi bổ, người lớn tuổi rồi, ngã một cái không đùa được đâu.” Bạch Nguyệt Quý đẩy giỏ trứng trả lại.
“Nhà tôi vẫn còn trứng, giờ cô đang mang thai, ăn trứng là tốt.” Trương Xảo Muội nhìn cô.
“Nhà tôi cũng có, là do Chu Dã đổi với dân làng, nếu không thì tôi đã không khách sáo với cô rồi. Lần sau nhà cô làm đậu phụ thì cho tôi một miếng là được.” Bạch Nguyệt Quý cười đáp.
“Đậu phụ thì được.” Chu Dã cũng gật đầu phụ họa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trương Xảo Muội nghe vậy thì cũng cầm trứng quay về. Lúc này ông Trương đang nằm nghỉ, bà Trương thấy con gái mang trứng quay về thì ngạc nhiên hỏi: “Chu Dã không lấy à?”
“Không lấy, bảo đem về cho bố ăn.” Trương Xảo Muội đáp.
Bà Trương hài lòng: “Cậu ta cũng không tồi, nhớ ngày xưa…”
“Mẹ, mẹ thôi đi!” Trương Xảo Muội biết mẹ định nói gì, vội vàng cắt lời.
Bà Trương lẩm bẩm: “Nói một chút thì sao nào? Trước đây bố mẹ đều thấy cậu ta không tệ, bố mẹ mất sớm, nhà lại gần, cho dù không làm rể ở rể, gả qua đó cũng tiện chăm sóc cho chúng ta.”
Trương Xảo Muội trợn trắng mắt.
Nhà họ Trương không phải chưa từng nghĩ đến Chu Dã, nhưng riêng Trương Xảo Muội thì chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó.
Bởi vì Chu Dã không phải kiểu người chịu làm rể ở rể, mà người ta cũng có bản lĩnh, cái nhà đang ở cũng là tự anh xây, lại có mắt nhìn, chắc chắn không coi trọng người như cô ấy.
Chu Dã thích kiểu như Bạch trí thức, trắng trẻo, dịu dàng, nói năng nhẹ nhàng dễ nghe.
“Lần sau làm đậu phụ, con mang ít sang cho họ.” Trương Xảo Muội không để ý lời mẹ, chỉ nói sang chuyện khác.
Bà Trương cũng không nói thêm gì về Chu Dã nữa, dù sao người ta giờ cũng đã có vợ rồi. Bà chỉ thở dài: “Con năm nay cũng lớn từng này rồi, Tết đến là sang tuổi hai mươi ba, cứ kéo dài mãi thì phải đợi tới bao giờ? Hay là con đừng lo cho bố mẹ nữa, con cũng giỏi giang, nếu chịu lấy chồng thì vẫn có thể tìm được người tốt. Không thì… con nghĩ thử về Lý Thái Sơn xem? Tuy nó không chịu làm ăn gì cho ra hồn, nhưng con có bản lĩnh, gả qua đó rồi thì cũng sống được.”
“Mẹ, mẹ đi gói bánh chẻo đi, vỏ bánh con đã cán xong để ở đó rồi.” Trương Xảo Muội khoát tay, tỏ ý không muốn tiếp tục nghe.
Nhưng bà Trương vẫn không chịu bỏ qua: “Con thấy Lý Thái Sơn thế nào? Mẹ thì thấy cũng được đấy. Nếu con không chê, mẹ đi tìm người hỏi ý xem?”
“Được.” Trương Xảo Muội vốn định từ chối, nhưng thấy nét mặt mẹ mình, lời đến miệng lại đổi thành gật đầu, “Coi thử anh ta có chịu làm rể không, nếu chịu thì có thể cân nhắc.”
Bà Trương bĩu môi: “Chắc nó không chịu đâu…”
Đúng là không chịu thật. Ngay hôm sau, vào ngày Đông chí, khi đến tìm Chu Dã tán gẫu, Lý Thái Sơn đã lôi chuyện này ra mà ca thán:
“Nhà họ Trương đúng là biết tính toán, lại còn muốn tôi làm rể nhà họ nữa chứ, nghĩ cũng hay thật đấy!”
“Gì vậy?” Chu Dã nghe vậy liền hỏi.
Lý Thái Sơn kể tóm tắt lại chuyện hôm qua, Chu Dã nghe xong liền hiểu, nhà họ Trương đúng là sốt ruột rồi, đến mức Lý Thái Sơn mà họ cũng không buông tha.
Lý Thái Sơn lại còn ra vẻ đắc ý: “Họ để ý tới tôi cũng dễ hiểu thôi, nhìn ngoại hình và tài năng như tôi, thích là phải. Nhưng mà tôi thì không để mắt tới Trương Xảo Muội đâu. Con gái gì mà thô lỗ, mạnh hơn cả đàn ông, chả có tí dáng vẻ phụ nữ nào. Quan trọng nhất là bố mẹ cô ấy còn phải dựa vào cô ấy nuôi. Nếu tôi làm rể bên ấy, chẳng khác nào thành trâu ngựa cho họ. Tôi dại gì mà chịu!”
Chu Dã nghe vậy, lại cảm thấy… thế thì có khi Trương Xảo Muội thật sự hợp với anh họ Cố Quảng Thu của mình. Bởi vì nếu đến cả Lý Thái Sơn mà còn ưng, thì đúng là nhà họ Trương đang túng lắm rồi.
Lý Thái Sơn thở dài một hơi, nói: “Anh Dã, anh đúng là số hưởng, lấy được chị dâu vừa xinh đẹp vừa dịu dàng…”
“Con người khác nhau là do số đấy, cậu phải chấp nhận số phận của mình, hiểu không? Ngoan ngoãn tìm một người để cưới vợ sinh con mới là việc chính. Tôi tính rồi, sang năm tôi xuống đồng làm việc, Vương Nhị Anh thì kệ cậu ta, cậu phải theo tôi đấy.” Chu Dã nói, nhất định phải kéo một thằng yếu hơn mình làm tấm đệm.