Lý Thái Sơn vừa về xong, Chu Dã liền sang tìm vợ kể chuyện: “Hai ông bà nhà họ Trương đến cả Lý Thái Sơn cũng nhắm rồi, nếu gặp anh họ Quảng Thu của anh, chắc chắn sẽ hài lòng.”
Bạch Nguyệt Quý vừa buồn cười vừa bất lực, nhưng cô hiểu Chu Dã thật lòng muốn giúp anh họ giải quyết chuyện đại sự, để cậu mợ cũng được yên tâm.
“Hay anh đi thêm chuyến nữa đi, qua gặp lại cậu mợ xem sao? Bên đó mà sốt ruột quá, lỡ đâu đã đồng ý chuyện gì rồi, đừng để anh mất công vô ích.” Cô đề nghị.
“Hôm nay thì thôi đi, đang ngày Tết, không nói chuyện đó. Để mai sáng anh qua.” Chu Dã đáp.
“Vậy mai Dã tiên sinh phải nói thật tốt nhé.” Bạch Nguyệt Quý trêu chọc.
Chu Dã cười tươi, anh là kiểu người nói là làm, sáng hôm sau liền đến nhà họ Cố. Vừa đến nơi đã thấy mợ đang mắng vợ của anh cả Quảng Hạ.
“Cậu, mợ, cháu tới rồi đây.” Chu Dã gọi một tiếng.
“Ôi chao, Tiểu Dã đến à? Mau vào nhà.” Mợ vừa thấy là nét mặt lập tức dịu xuống, vội vàng gọi vào.
Cố Quảng Hạ thở phào nhẹ nhõm, còn lén ra hiệu với Chu Dã, khiến anh bật cười, đỡ lấy mợ rồi cùng vào nhà: “Mợ, cậu đâu rồi?”
“Trong phòng đó.” Từ trong vọng ra tiếng của cậu.
Chu Dã cười cười cùng mợ vào trong. Cậu đang ngồi trên giường đất, hút thuốc lào.
“Ôi trời, cậu hút thuốc lào trong phòng à? Hăng quá! Mai mốt vợ cháu mà sang đây thì đừng hút nhé, cô ấy chịu không nổi mùi này đâu.” Chu Dã nói, rồi còn cầm lấy điếu cày của cậu, không để ông hút nữa.
Rõ ràng, tâm trạng cậu mợ đều không tốt, mợ thì vừa mới mắng con dâu, cậu thì mặt nặng trĩu, chẳng buồn nói gì.
Chu Dã đành mở lời: “Mợ à, chị dâu cũng là mẹ rồi, con chị ấy cũng lớn rồi, sao mợ còn mắng chị ấy trước mặt người khác? Cũng nên chừa cho người ta chút thể diện chứ.”
Nhắc đến chuyện đó là mợ lại tức, “Mắng là phải, tức c.h.ế.t mợ rồi! Cháu biết nó định giới thiệu cho Quảng Thu nhà mình ai không?”
Chu Dã không hiểu: “Là sao ạ?”
Mợ liền kể lại một lượt.
Hóa ra lần trước Chu Dã đến chơi, vợ của Quảng Hạ đang về nhà mẹ đẻ. Bà mẹ vợ của cô ta liền bảo cô ta tranh thủ nói chuyện hôn sự cho em chồng. Người được giới thiệu là một phụ nữ đã ly hôn, có hai đứa con trai, vì chồng vũ phu nên mới ly dị, giờ muốn tái hôn.
Mợ vốn biết con dâu cả không đáng tin, nên không vội đồng ý mà tự đi dò hỏi.
Thời đó chuyện ly hôn vốn hiếm, mà lại có hai đứa con thì càng dễ lần ra. Kết quả bà phát hiện người phụ nữ kia vốn là kiểu “đào mỏ” nhà chồng, lấy đồ mang về nhà mẹ đẻ, chẳng quan tâm gì đến gia đình nhỏ. Vừa chia thóc xong, hôm nay lấy chút, mai lấy ít, đến khi chồng nhận ra thì nhà đã gần như bị vét sạch, con nhỏ thì đói meo.
Hạt Dẻ Rang Đường
Cuối cùng bị chồng đánh đến nỗi phải ly hôn.
Nhưng người xung quanh chẳng ai thương cảm, đều nói cô ta là tai họa.
Giới thiệu một người như thế cho Cố Quảng Thu, người vừa hiền lành lại câm điếc, chẳng khác nào muốn bắt nạt anh ấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hôm qua mợ mắng con dâu cả một trận, hôm nay vẫn còn tức, lại mắng tiếp.
Mà nhìn phản ứng co rúm, không dám cãi của cô con dâu, rõ ràng cô ta biết mọi chuyện.
Chu Dã tức giận: “Anh Quảng Thu nhà mình là trai tân tốt tính, chỉ vì không nói được mà hết bị giới thiệu cho góa phụ lại đến phụ nữ có con, không quá đáng à?”
“Có người ở thôn Hậu Sơn còn nói nếu đưa năm mươi đồng sính lễ thì có thể cưới con bé ngốc cho Quảng Thu.” Lão cậu vừa nói vừa với tay tìm điếu cày.
Tâm trạng ông tệ thấy rõ.
Chu Dã nghẹn họng: “Anh ấy chịu nổi à?”
“Cả ngày hôm qua tới giờ vẫn ru rú trong phòng, không bước ra khỏi cửa.” Mợ cũng mặt ủ cậu chau.
Chu Dã nghiêm túc lại, nói: “Cậu, mợ, cháu coi anh Quảng Thu như anh ruột, chuyện này cháu cũng sốt ruột. Anh ấy sắp hai mươi tư rồi, sang năm cháu còn có con rồi mà anh ấy vẫn chưa có gì chắc chắn, làm sao mà không lo được chứ? Nhưng lo là một chuyện, cháu tuyệt đối không để anh ấy phải cưới góa phụ, càng không cưới người ngốc. Bây giờ, cháu có một ứng viên, là con gái chưa chồng, thanh sạch đàng hoàng, chỉ cần hai người gật đầu, thì Quảng Thu ca không cần lo gì nữa!”
Cậu và mợ cùng quay sang nhìn Chu Dã:
“Tiểu Dã, cháu vừa nói cái gì?”
Chu Dã nói nghiêm túc:
“Cháu nói là cháu đã để ý giúp anh Quảng Thu một người rồi. Cô ấy không phải góa phụ, cũng không phải người ngốc, nhưng hoàn cảnh nhà cô ấy khá đặc biệt, nhà chỉ có mình cô ấy là con gái, bố mẹ thì lớn tuổi rồi, nên cô ấy muốn rước rể về nhà…”
“Cái thằng oắt con này! Cháu định cho anh cháu đi làm rể ở rể hả?!” Lão cậu không kìm được nữa, định cầm cái dép lên phang.
“Làm cái gì đó? Để thằng Dã nó nói hết đã!” Mợ vội can ngăn, trợn mắt lườm chồng một cái rồi quay sang bảo: “Tiểu Dã, cháu nói tiếp đi.”
Chu Dã đã đoán trước phản ứng của cậu nên chẳng hề bất ngờ, vẫn bình tĩnh tiếp tục:
“Đúng là nhà người ta muốn rước rể, nhưng cậu, mợ à, chuyện này còn có thể bàn được. Hai người kia chỉ có mỗi mình cô ấy là con gái, họ cũng muốn gả đi chứ không phải không. Có điều, con gái người ta hiếu thảo, sợ lấy chồng rồi thì không còn ai chăm sóc bố mẹ, nên mới quyết tâm rước rể. Hơn nữa, cô ấy rất giỏi giang, làm công điểm ngang với đàn ông!”
“Ghê vậy sao? Thế cô ấy trông ra sao?” Mợ tò mò hỏi.
Chu Dã trả lời thẳng thắn:
“Cao gần bằng mợ, ngoại hình bình thường, không đẹp cũng chẳng xấu, nhìn được. Bố mẹ cô ấy sức khỏe yếu, không làm nổi việc nặng, nên cô ấy là trụ cột trong nhà. Chuyện này cháu phải nói rõ với cậu mợ, nếu anh Quảng Thu thành với cô ấy, thì phải giúp cô ấy phụng dưỡng bố mẹ.”
“Giúp thì không sao, nhưng làm rể ở rể là không được!” Lão cậu gằn giọng.
Chu Dã kiên nhẫn:
“Cậu ơi, cháu đã nói rồi, chuyện này còn có thể thương lượng. Cháu thấy anh Quảng Thu bị mấy chuyện mai mối gần đây đả kích quá nặng rồi, toàn đưa đến người có con riêng, góa bụa, ly dị, còn có cả người ngốc. Cháu cũng chỉ vì thương anh ấy, thấy cô gái kia hợp với anh ấy, mới chạy một chuyến thế này. Cháu là lo cho anh ấy đấy.”
Lão cậu nghe vậy thì hơi dịu xuống, hỏi tiếp:
“Thế bên nhà gái họ nghĩ sao?”
Chu Dã thành thật:
“Cháu đâu dám qua nhà người ta bàn thẳng chuyện này. Phải qua xin ý kiến cậu mợ trước đã, nói rõ tình hình nhà gái. Nhưng có một điều chắc chắn, cô ấy không muốn lấy chồng đi xa.”