Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Chương 27



Giờ tuyết đã rơi dày đặc, sáng sớm dậy đất đã phủ trắng một lớp tuyết dày.

 

Chu Dã là người dậy trước, dọn tuyết, nấu cơm sáng, còn Bạch Nguyệt Quý thì chẳng phải động tay động chân gì, chỉ việc ngồi vào ăn.

 

Ăn xong hai vợ chồng bắt đầu nhồi bột, băm nhân làm bánh chẻo.

 

Chỉ có hai loại nhân: một là dưa cải muối trộn thịt lợn, hai là bắp cải trộn thịt lợn. Cả buổi sáng cứ thế bận rộn với việc này.

 

Đến trưa, Bạch Nguyệt Quý được ăn bánh chẻo nhân bắp cải sớm, còn Chu Dã thì vốn không ăn trưa, nhưng vẫn bị cô ép ăn mấy cái.

 

Những cái còn lại anh nhất quyết không ăn nữa.

 

Bạch Nguyệt Quý biết rõ, thực ra không phải anh không muốn ăn, mà là tiếc không nỡ, muốn để phần lại cho cô. Nói cho cùng, nhà vẫn còn nghèo.

 

Vì thế ăn xong trưa, Bạch Nguyệt Quý… lại đi ngủ trưa một giấc.

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Cũng không còn cách nào, lười quá, ăn xong là buồn ngủ, ngủ một lèo đến tận hai giờ chiều mới dậy viết sách. Hôm nay Chu Dã cũng không đi đâu, ở nhà cùng cô. Anh vốn không có thói quen ngủ trưa, nên ngồi bên đọc sách suốt.

 

Thấy vợ vừa tỉnh dậy đã tiếp tục cắm đầu viết, anh còn thấy xót: “Vợ ơi, hay em nghỉ thêm chút nữa nhé?”

 

“…Em mà ngủ nữa thì hóa heo luôn mất. Không động não thì người rỉ sét mất thôi.” Bạch Nguyệt Quý xua tay, cũng vì tinh thần đang rất tốt, nên cảm hứng viết dạt dào.

 

Chu Dã nhìn dáng vẻ vợ chăm chú viết sách, thấy đẹp không gì tả nổi.

 

Ngồi một lát, anh ra ngoài đi dạo một vòng, ai ngờ lại thấy một ông lão nằm ngất trong tuyết, nhìn qua là biết đã bất tỉnh rồi.

 

“Ôi giời ơi, chú Trương, chú sao thế này, ngất xỉu hả?” Chu Dã vội vàng lật người ông lên, nhận ra là người quen thì lập tức gọi.

 

Nhưng ông lão chẳng có phản ứng, bất tỉnh hẳn. Chu Dã không dám chần chừ, lập tức cõng ông lên, chạy đưa về nhà ông.

 

Cũng không xa, là nhà sát vách với nhà vợ chồng Lý Phong Thu, cũng là một trong vài hộ gần nhà anh.

 

“Trương Xảo Muội! Bố cô ngất ngoài đường kìa!” Chu Dã vừa cõng người tới trước hàng rào đất, vừa lớn tiếng gọi.

 

Từ trong căn nhà đất, một cô gái da dẻ ngăm ngăm, hơi thô ráp vội vàng chạy ra, thấy người Chu Dã đang cõng thì biến sắc: “Sao vậy? Sao bố tôi lại ngất thế?”

 

“Tôi làm sao biết được? Tôi vừa đi dạo thì thấy chú Trương nằm lăn trong tuyết, vội vàng cõng về.” Chu Dã vừa cõng vào vừa nói.

 

Trương Xảo Muội đỡ bố mình lên giường nằm nghỉ, ông vẫn còn thở nhưng không tỉnh lại.

 

“Tôi đưa người về rồi, việc còn lại cô tự lo nhé.” Chu Dã nói.

 

“Cảm ơn nhiều.” Trương Xảo Muội gật đầu.

 

Chu Dã ra khỏi nhà, bên nhà Lý Phong Thu và chị dâu vì ở sát vách nên cũng nghe thấy tiếng anh gọi khi nãy, liền ra xem.

 

“Có chuyện gì thế?” Lý Phong Thu hỏi.

 

“Chú Trương ngất ngoài tuyết, tôi thấy nên đưa về.” Chu Dã nói.

 

Chị dâu Lý vốn có quan hệ khá tốt với Trương Xảo Muội, lập tức vào nhà xem, một lát sau quay lại, thấy Chu Dã còn ngồi đó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Sao rồi chị dâu? Chú Trương tỉnh chưa?” Chu Dã hỏi.

 

“Tỉnh rồi, may mà không sao.” Chị dâu vừa ngồi xuống tiếp tục bóc lạc vừa đáp.

 

“Sao tự dưng lại ngất xỉu ngoài đó?” Lý Phong Thu thắc mắc.

 

Chị dâu nói: “Mai là Đông chí rồi, ổng định đi gọi bà Trương về nhà gói bánh chẻo, không để ý giẫm phải băng trơn trượt, ngã đập đầu ngất đi. Già rồi, không chịu nổi va chạm.”

 

Chu Dã nói: “Thảo nào…” rồi không biết nghĩ cái gì mà ánh mắt đảo đảo, bèn hỏi: “Nói mới nhớ, Trương Xảo Muội cũng lớn rồi ha? Tôi nhớ là bằng tuổi tôi đúng không? Mà sao vẫn chưa gả chồng?”

 

“Đúng là bằng tuổi cậu, nhưng con bé đó không lấy chồng đâu, định giữ nhà rước rể về.” Lý Phong Thu đáp.

 

Ở quê, chuyện nhà người ta thì ai cũng rõ hơn nhà mình.

 

Chu Dã cũng từng nghe nói: “Thế sao không rước được? Con trai tuổi này không cưới được vợ là sốt ruột lắm rồi, còn con gái lớn tuổi nhà ấy không lo sao?”

 

“Sao không lo! Bố mẹ cô ấy cũng đã nhờ mối mai nhiều lắm rồi, nhưng muốn rước rể về nhà thì khó lắm.” Lý Phong Thu nói.

 

“Khó cái gì? Trương Xảo Muội tuy hơi thô ráp, nhưng cũng đâu đến nỗi xấu.” Chu Dã nói.

 

“Xấu thì không, nhưng tiếng tăm cô ấy dữ lắm. Trong thôn ai mà không biết? Có bao giờ thấy cô gái nào mà làm công kiếm điểm ngang với đàn ông chưa? Sức cô ấy còn khỏe hơn cả đám đàn ông đấy!”

 

“Thì sao? Con gái khỏe mạnh thì có gì không được? Phụ nữ còn gánh được nửa bầu trời mà!” Chị dâu Lý  không hài lòng, phản bác ngay.

 

“Anh đâu có nói là không tốt, chỉ là nói thật thôi mà.” Lý Phong Thu đáp lại chị dâu Lý một câu, rồi quay sang nói với Chu Dã: “Cô ấy quá dữ dằn, cãi nhau chưa từng thua, y như ớt chỉ thiên, đàn ông nào chịu nổi?”

 

“Nhà chỉ có mỗi mình cô ấy là con gái, không mạnh mẽ thì sớm bị bắt nạt c.h.ế.t rồi.” Chu Dã lại không thấy có gì to tát, “Mà cũng không thể vì vậy mà không tìm được rể chứ? Khối thằng muốn ăn bám ấy chứ.”

 

“Bà mối cũng có giới thiệu, nhưng chẳng có ai lọt vào mắt Trương Xảo Muội. Mà cô ấy chọn rể thì tiêu chuẩn lại không hề thấp!” Lý Phong Thu cười nói.

 

“Bọn bà mối cũng chẳng phải loại gì tốt đẹp, không thì giới thiệu mấy anh chàng xấu xí, mặt mũi khỉ ho cò gáy, không thì lại là mấy ông ế vợ già đầu, lớn hơn cô ấy cả chục tuổi, toàn mấy loại gì đâu không. Đặt ai vào cũng không muốn nhận, kiểu này là xúc phạm người ta rồi!” Chị dâu Lý bực mình nói.

 

Lý Phong Thu nói: “Thế em nghĩ cô ấy có thể tìm được loại nào? Đã muốn rước rể về nhà, đàn ông nào chịu về ở rể? Mà mấy người chịu về ở rể thì… không cần anh nói cũng biết rồi ha? Mà với tình cảnh nhà Trương Xảo Muội, mấy người chịu về ở rể cũng chẳng muốn nhận đâu. Cuối cùng chỉ còn lại mấy ông già ế hoặc xấu xí thôi!”

 

Trương Xảo Muội là con út, sinh ra khi bố mẹ đã lớn tuổi. Giờ hai ông bà cũng hơn năm mươi cả rồi, sức khỏe lại yếu, việc nặng không làm nổi, chỉ có thể làm mấy việc nhẹ, vài năm nữa đến việc nhẹ cũng không kham được, chắc phải sống nhờ con cái.

 

Mà mấy người chịu làm rể vào nhà, ai chẳng là dạng muốn ăn bám? Cái nhà này nuôi nổi mình còn khó, lấy đâu ra sức nuôi thêm một gã đàn ông nữa?

 

Nên tuy lời Lý Phong Thu có khó nghe, nhưng lại là sự thật, cũng chính là lý do vì sao đến giờ Trương Xảo Muội vẫn chưa rước được rể.

 

Chị dâu Lý  cũng im lặng, chẳng nói thêm gì.

 

Tình hình nhà họ Trương cả đội sản xuất ai mà chẳng biết, chẳng có gì để bàn thêm.

 

“Cứ nhất định phải rước rể về nhà sao? Không thể gả gần một chút, rồi về chăm sóc bố mẹ cũng được mà.” Chu Dã nghe nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng.

 

“Ông bà Trương giờ cũng có nghĩ vậy rồi, nhưng Trương Xảo Muội thì rất cứng rắn, cô ấy cứ nhất quyết phải rước rể về nối dõi cho nhà họ Trương.” Chị dâu Lý  nói.

 

Chu Dã nghe vậy cũng chẳng nói gì thêm.

 

Chuyện ngoài lề này kéo dài thêm một lúc, cũng đã đứng ngoài khá lâu, nên Chu Dã quay về nhà. Trên đường còn tiện thể kể lại chuyện này cho vợ mình nghe.

 

“Gì vậy, anh định tính làm mối cô ấy cho anh họ Quảng Thu của anh à?” Bạch Nguyệt Quý liếc mắt nhìn anh, giọng vừa trêu vừa nghiêm túc.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com