Thành Công Cưa Đổ Nam Thần

Chương 2



Tôi đang nép trong một góc, đè thấp giọng, giống hệt ăn trộm, thì thào hỏi cô ấy: “Chú hai của cậu trở về rồi sao?”

 

“Chưa.”

 

Cô ấy trả lời sảng khoái lưu loát đến mức tôi chẳng mảy may nghi ngờ, lập tức phấn khích gào lên: “Chờ đó! Chị sẽ đến ôm em liền đây!”

 

Đã che giấu tình cảm năm năm, thôi cứ để tôi che giấu tiếp đi cũng được.

 

Chỉ cần nam thần không có mặt, toàn bộ thế giới này chính là thiên hạ của Dư Tinh Tinh tôi!

 

Người đến đón ở sân bay khá đông.

 

Nhìn thấy bóng dáng rạng rỡ xinh đẹp của bạn thân, tôi lập tức lao đến ôm chầm lấy, suýt nữa là nhảy lên trên người cô ấy: “Chào mừng cậu về nhà!”

 

“Có nhìn thấy không? Chỉ có cô ấy mới là tình yêu đích thực của cháu.”

 

Bạn tôi lại quay đầu, cười hì hì nói với người sau lưng, tôi theo phản xạ quay đầu lại, lập tức tê liệt tại chỗ.

 

Tại sao Lục Triệt cũng ở đây?

 

Tay chân tôi đang bám trên người bạn thân lập tức cứng đơ, không biết nên để đâu cho phải.

 

Sau đó, bố mẹ bạn thân tôi cũng mỉm cười nói: “Hai người các con nhớ tiếp đón Tinh Tinh chu đáo nhé, chúng ta về nhà trước.”

 

Tôi: “...”

 

Nếu c.h.ế.t vì xấu hổ là có thật thì chắc chắn tôi đã hóa thành tro bụi rồi.

 

Người lớn vừa đi khỏi, tôi cũng vội vàng buông bạn thân ra, ngoan ngoãn đứng sang một bên, không dám nói thêm nửa lời.

 

“Đưa chìa khóa xe cho anh, anh chở em đi ăn cơm.”

 

Tôi hồi hộp đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi. Lục Triệt đột nhiên đưa tay ra trước mặt tôi, xòe ngón tay thon dài sạch sẽ, đường chỉ tay rõ ràng.

 

Tốt, chính là kiểu bàn tay ở trong tim tôi suốt mấy năm nay.

 

Không hiểu đầu óc bị bệnh gì, tôi lại đưa tay mình đặt vào lòng bàn tay đang mở ra đó.

 

Bạn thân tôi: “!”

 

Tôi: “...”

 

Khi đầu óc tôi kịp phản ứng lại mình vừa làm trò ngu ngốc gì, lập tức xấu hổ đến cả khuôn mặt đỏ bừng lên, lập tức muốn rút tay lại thì bị anh ấy nắm chặt.

 

Trong đôi mắt đẹp của Lục Triệt lấp lánh ý cười dịu dàng: “Anh hiểu rồi, để cô ấy lái.”

 

Tôi thật sự không có ý này...

 

Bị bạn thân lườm bằng ánh mắt đầy phẫn nộ như thể đang mắng tôi là đồ chó, tôi chỉ muốn khóc mà không khóc nổi.

 

Tôi chỉ hỏi một câu: Có thể để tôi giải thích không?!

 

3

 

Nhưng cuối cùng vẫn là Lục Triệt lái xe.

 

Tôi và bạn thân ngồi ở ghế sau thì thầm to nhỏ:

 

“Đã hứa là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, không phụ nhau cơ mà, thế mà cậu lại lừa gạt tớ!”

 

Còn dám bảo chú hai của cô ấy không về nữa!

 

“Là do chú ấy ép tớ nói như vậy đấy!”

 

Bạn tôi đúng kiểu lưu manh, trực tiếp đổ hết trách nhiệm lên đầu Lục Triệt.

 

Cuối cùng cô ấy còn nháy mắt ra hiệu với tôi: “Đây là cho cậu cơ hội đó, cậu đã nhát gan suốt năm năm rồi, còn không ra tay thì tớ cũng nhìn không nổi nữa đâu.”

 

“Nhưng... nhưng mà tớ vẫn chưa chuẩn bị xong mà...”

 

Tôi vừa sợ vừa lo, không dám ngẩng đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Chỉ nghe cô ấy khẽ hừ một tiếng: “Năm năm rồi còn chưa chuẩn bị xong? Người ta nhanh tay thì con sắp vào lớp lớn mẫu giáo rồi đó.”

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

Được lắm, đúng là bạn thân chí cốt, đ.â.m d.a.o chưa bao giờ trượt khỏi tim tôi.

 

“Lần này phải nắm bắt cơ hội cho tốt.”

 

Giọng bạn thân hạ thấp xuống, đầy vẻ hận rèn sắt không thành thép: “Cố mà làm thím hai của tớ, đến Tết nhớ lì xì cho tớ đấy, hiểu chưa?”

 

Ơ…

 

Tôi chỉ muốn hỏi, làm thím hai có quyền đ.ấ.m mấy đứa nhóc quậy phá không?

 

Tôi gật đầu như gà mổ thóc, không cẩn thận liếc thấy trong gương chiếu hậu Lục Triệt đang nhìn tôi đầy ẩn ý.

 

Không biết anh ấy đã nghe lén được bao lâu, cũng không rõ đã nhìn tôi như vậy bao lâu rồi.

 

Mặt tôi lập tức nóng ran.

 

Mẹ ơi, con gái mẹ mất mặt tới mức không dám về nhà nữa rồi!

 

Từ sân bay về đến trung tâm thành phố, suốt quãng đường tim tôi không đập bình thường nổi, căng thẳng bối rối tới mức tay chân không kìm được mà khẽ run rẩy.

 

Đây là nam thần đấy!

 

Đợi lát nữa anh ấy muốn nói chuyện với tôi, đầu óc tôi mà lại chập mạch thì phải làm sao?

 

Lỡ như tôi lỡ lời, anh ấy không ghét bỏ chứ?

 

A a a!

 

Tôi muốn về nhà tìm mẹ! Tôi không ăn cơm với nam thần nữa đâu!

 

“Xuống xe.”

 

Khi tôi đang suy nghĩ lung tung, xe lại đột nhiên dừng lại, tôi giật mình một cái, lập tức định mở cửa xuống.

 

Hoá ra ông trời vẫn nghe thấy lời cầu nguyện thầm kín của tôi, chịu thả tôi về nhà rồi!

 

“Dư Tinh Tinh, đứng lại.”

 

Giọng Lục Triệt không nhanh không chậm, lạnh lùng dễ nghe giống như dòng suối trong núi:

 

“Là cháu, xuống xe.”

 

Anh ta khẽ hất cái cằm có đường cong đẹp mắt về phía bạn thân, tôi sững người, bạn thân thì há hốc mồm:

 

“Chú hai, chú còn biết đạo lý không đấy?!”

 

“Không biết.”

 

Lục Triệt trả lời dứt khoát, khiến bạn thân suýt bốc cháy tại chỗ.

 

Tôi cố nhịn cười, bả vai cũng rung lên.

 

“Hừ! Chú tin không, cháu sẽ dắt cô ấy về nhà, để chú ở bên ngoài uống gió Tây Bắc đấy!”

 

Bạn thân ôm lấy bá vai tôi, làm bộ dọa dẫm, sau đó chỉ thấy Lục Triệt quay đầu lại, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô ấy: “Đừng để chú phải nói lần thứ hai.”

 

Tôi lén thúc khuỷu tay vào eo bạn thân, âm thầm cổ vũ cô ấy.

 

Không ngờ, con bé này lại bị dọa sợ.

 

“Tinh Tinh, chú ấy nổi lòng háo sắc rồi, cậu phải bảo vệ bản thân đấy.”

 

Bạn thân nhìn tôi đầy cảm thông, rồi trước khi chú hai kịp đá cô ấy ra khỏi xe, cô nàng đã nhanh chóng chuồn đi như bôi dầu dưới chân.

 

Tôi bám vào cửa kính xe, ánh mắt đáng thương nhìn theo bóng lưng cô ấy.

 

Tại sao lại không dẫn theo tôi trốn cùng chứ?

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com