Thành Công Cưa Đổ Nam Thần

Chương 3



4

 

Bạn thân vừa rời đi, trong xe liền yên tĩnh như một đêm tuyết rơi.

 

Tôi rụt cổ không dám nói lời nào, lòng bàn tay đổ mồ hôi nóng hổi vì căng thẳng, chỉ mong chui được vào đâu đó để trốn.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

“Xuống xe đi.”

 

Lục Triệt quay đầu lại, cười nhẹ với tôi. Tôi lập tức lỡ lời: “Anh chịu để em về nhà rồi à?”

 

Trời đất ơi, tôi đang nói cái gì vậy?

 

Khi kịp phản ứng tôi chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi mình cho rồi, còn Lục Triệt thì bật cười, lắc đầu:

 

“Anh đáng sợ đến thế à?”

 

Ơ...

 

Anh ấy chẳng đáng sợ chút nào, ngược lại, điểm nào cũng vừa đúng gu thẩm mỹ của tôi.

 

Quan trọng là lần đầu tiên tôi được ở gần nam thần, căng thẳng lắm chứ!

 

“Không, cảm ơn... không phải, không phải, ý em là, anh không đáng sợ chút nào, em rất thích anh... không đúng, không đúng, ý em là em không ghét anh!”

 

“Thôi quên đi, anh cứ như em chưa nói gì hết.”

 

Tôi ôm mặt, chỉ muốn độn thổ.

 

Cũng coi như rút ra được chân lý: Tuyệt đối không nên ở riêng với nam thần! Nếu không thì chính mình còn không hiểu mình đang lảm nhảm cái gì!

 

Tôi giống như một con đà điểu, chỉ hận không thể vùi mình xuống đất nhưng rồi không gian yên tĩnh trong xe lại vang lên tiếng cười vui vẻ của Lục Triệt: “Anh biết em rất thích anh. Cho nên anh có vinh hạnh được mời em ăn tối không?”

 

Hả?

 

Tôi đỏ mặt ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt dịu dàng chứa đầy ý cười của anh ấy: “Cùng nhau ăn tối, được không?”

 

Tất nhiên là được rồi!

 

Tôi ngốc nghếch gật đầu, khoé miệng không kiềm được mà cong lên.

 

Chỉ cần anh ấy không chê tôi ăn nói vụng về là được rồi.

 

...

 

Nhà hàng là do Lục Triệt chọn, không gian yên tĩnh, tao nhã, lịch sự, bầu không khí rất thích hợp để dùng bữa.

 

“Em muốn ăn gì?”

 

Lục Triệt đẩy thực đơn về phía tôi, ra hiệu để tôi gọi món nhưng tôi giữ nguyên tắc “nói ít sai ít”, chỉ mỉm cười lắc đầu: “Gì cũng được ạ.”

 

Hôm nay đi ra ngoài quên khóa miệng lại, bây giờ nếu có thể không nói, tôi sẽ cố gắng không nói.

 

Hơn nữa là ăn cơm cùng nam thần, món nào cũng sẽ thấy ngọt ngào.

 

Anh ấy cười lắc đầu, nhận lấy thực đơn.

 

Đợi món anh được mang lên, tôi mới phát hiện, Lục Triệt gọi đều là món tôi thích ăn!

 

Người này đã cố ý tìm hiểu trước sao?

 

Tôi cẩn thận liếc mắt nhìn người đàn ông đối diện, anh ấy ngồi thẳng tắp như cây tùng, nét mặt lúc nào cũng giữ nụ cười nhàn nhạt, không đoán ra được anh ấy đang suy nghĩ gì.

 

“Anh...”

 

“Em...”

 

Tôi và anh ấy vậy mà lại vô tình nói cùng lúc, tôi vội vàng nuốt lại lời muốn nói: “Anh nói trước đi.”

 

Anh ấy nâng ly nước trái cây lên, nụ cười dịu dàng: “Chuyện em nói tối hôm qua… vẫn còn giữ lời chứ?”

 

Ơ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Anh ấy đang khuyến khích tôi theo đuổi anh ấy sao?

 

Tôi đỏ mặt cúi đầu, không dám nhìn anh ấy: “Em chỉ buột miệng nói linh tinh thôi.…”

 

“Nhưng anh cảm thấy em rất thẳng thắn, rất đáng yêu.”

 

Một cái đùi gà lớn đột nhiên xuất hiện trong bát của tôi, chỉ nghe thấy Lục Triệt mỉm cười nói: “Vị rang muối mà em thích nhất, mau ăn đi.”

 

Mùi thơm đúng là xộc thẳng vào trong mũi tôi nhưng làm sao tôi dám ăn uống ngấu nghiến không giữ hình tượng chứ.

 

Tôi lén lút nhìn Lục Triệt, chỉ thấy từng cử chỉ giơ tay nhấc chân của anh ấy đều toát lên vẻ thanh nhã, còn tôi vì quá căng thẳng mà khẽ run lên.

 

Tôi vừa âm thầm khinh bỉ bản thân vừa không kìm được mà thèm thuồng nhìn đồ ăn ngon.

 

Khoan đã, sao anh ấy biết tôi thích vị rang muối?

 

“Không thích à?”

 

Có lẽ thấy tôi chưa động đũa, Lục Triệt tò mò nhìn qua, tôi vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: “Thích thích!”

 

Chỉ là tôi đang giữ hình tượng thục nữ trước mặt anh ấy một chút thôi.

 

“Em thích là được rồi.”

 

Anh ấy mỉm cười, cử chỉ ưu nhã bắt đầu dùng bữa, còn tôi cũng rón rén ăn từng miếng nhỏ.

 

Sau đó tôi lại bất chợt nhớ đến những ngày cùng bạn thân ăn uống no nê, vui vẻ gặm thịt...

 

Hu hu hu, sao lúc nãy cô ấy không kéo tôi đi cùng chứ!

 

“Dư Tinh Tinh?”

 

Khi tôi đang trò chuyện trên trời dưới đất câu được câu không với Lục Triệt thì đột nhiên có người gọi tên tôi.

 

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy vài đồng nghiệp trong công ty đang bước tới.

 

Hình như mấy người đó đi liên hoan, bọn họ tò mò liếc nhìn tôi, sau đó lại quay sang nhìn Lục Triệt không chớp mắt.

 

“Oa, anh chàng đẹp trai này là bạn trai của cô à?”

 

5

 

“Không phải, không phải!”

 

Tôi vội vàng lắc đầu phủ nhận, muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ.

 

Lục Triệt chắc chắn không muốn tôi nhận bừa có quan hệ thân thiết với anh ấy.

 

Nhưng không ngờ mấy cô đồng nghiệp lại cười khúc khích: “Đã không phải thì giới thiệu cho tụi này đi chứ?”

 

Tôi: “!”

 

Tôi chỉ xã giao một câu thôi mà, ai bảo mấy người coi là thật chứ!

 

“Anh đẹp trai ơi, chúng ta kết bạn WeChat đi?”

 

Mấy cô gái cười tươi vây quanh Lục Triệt, giống hệt như yêu quái động Bàn Tơ.

 

Tôi bực bội siết chặt lòng bàn tay.

 

Đám yêu quái này đúng là quá quắt, tôi chỉ khiêm tốn vài câu thôi mà bọn họ đã muốn chia nhau “thịt Đường Tăng” ngay trước mặt tôi rồi sao?

 

Tôi đang định bật lại vài câu đuổi hết mấy cô nàng kia đi thì lại nghe thấy Lục Triệt bình tĩnh mở miệng: “Tôi có bạn gái rồi.”

 

Đám yêu tinh lập tức tắt không cười nổi nữa, còn tôi cũng sững sờ tại chỗ.

 

Anh ấy… có bạn gái rồi sao?

 

...

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com