Thanh Bình Chẳng Bình Thanh

Chương 6



6.

“A Lương, chuyện ta giao cho ngươi đã xong chưa?”

“Công chúa, trên đời này sao có chuyện A Lương làm không xong được chứ?”

7.

Đại chiến thắng lợi, thiên hạ cùng vui.

Đêm đó, ta lén trèo tường vào sứ quán.

Lâu rồi không trèo tường, tay chân cứng ngắc, suýt nữa leo không nổi. 

May thay có một đội tuần phòng đi ngang, tốt bụng đẩy ta một cái.

Ta lẻn vào phòng của Tạ Từ, nhanh tay kéo khăn che mặt xuống trước khi chàng rút kiếm.

“Thanh Bình!” 

Chàng mừng rỡ chạy tới, nắm chặt lấy tay ta: 

“Nàng là đến thăm ta sao?”

Ta nắm lại tay chàng, hỏi: 

“A Từ, ta có điều muốn hỏi, chàng phải thành thật.”

“Cứ hỏi, ta tuyệt không lừa nàng.” 

Chàng nhìn ta, ánh mắt sáng rực như ánh nến, ấm áp mà kiên định.

“Nghe nói hiện giờ chàng ở Tề quốc quyền thế lẫy lừng, chàng bị Thái tử chèn ép, có thật không?”

Chàng khựng lại một thoáng, ánh mắt tối đi, tay đang nắm ta cũng hơi lỏng.

“Không có, chỉ là lời đồn thôi. 

Thái tử là huynh trưởng của ta, tình cảm chúng ta vẫn luôn tốt đẹp.”

“A Từ, chàng chưa từng nghĩ tới việc tranh đoạt ngôi vị Thái tử sao?”

Chàng cụp mắt xuống, thần sắc mơ hồ khó đoán. 

Lâu sau, chàng mới khẽ đáp: “Chưa từng nghĩ đến.”

“Vậy thì tốt rồi.” 

Trong lòng ta cười khổ, chàng rốt cuộc vẫn chẳng muốn nói thật với ta.

“Thanh Bình, nếu có thể dẹp sạch mọi trở ngại, nàng vẫn nguyện cùng ta rời đi chứ?”

Dẹp sạch? Giữa ta và chàng, là phò mã, là quốc giới, là mối ân oán qua mấy thế hệ, làm sao mà dẹp?

Ta không trả lời, rút tay lại, chậm rãi đeo lại khăn che mặt.

“A Từ, ta đến đây, chỉ để nói ra lời chưa kịp nói năm xưa. Ta từng thật lòng thương chàng.”

Đó là lời khi còn trẻ ta chưa kịp nói, hôm nay nói ra, xem như an ủi cả hai chúng ta của thuở ban đầu.

“Ta cũng... thương nàng…”

Ta chạy đi, bỏ lại câu nói của chàng tan vào gió đêm.



Đêm yến tiệc mừng chiến thắng, phò mã ăn vận cực kỳ long trọng. Dù sao cũng là ngày toàn quốc vui mừng.

Khắp hoàng cung rực rỡ, ngay cả quân sĩ gác cổng thành cũng được phát rượu.

Ta đến rất muộn, khiến phò mã sốt ruột đến giậm chân.

Nhưng Tạ Từ còn đến trễ hơn. 

Khi ta đã ngồi vào chỗ, chàng vẫn chưa xuất hiện. 

Chỉ có một vị sứ giả áo trắng đi cùng chàng là đang rót rượu không ngừng cho bá quan.

Phò mã uống một chén, mừng rỡ nói với ta: 

“Công chúa, đêm nay có thể sẽ có điều bất ngờ đấy.”

“Ồ? Bất ngờ gì vậy?”

“Cứ chờ mà xem, tuyệt đối không khiến nàng thất vọng.”

Ta mỉm cười gật đầu, vẻ mặt như mong đợi lắm.

Giữa quảng trường, ca múa tưng bừng, nhạc trỗi vang rền.

Qua ba lượt rượu, tể tướng đã nôn đến trời đất quay cuồng, bị người khiêng đi.

Phụ hoàng ngồi trên đài cao, mỹ nhân trong lòng, mắt lờ đờ say khướt, chẳng biết gió giông sắp ập đến.

Đến giờ Hợi.

Một chùm pháo hoa bất ngờ b.ắ.n lên bầu trời, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì tiếng g.i.ế.c chóc vang rền, cửa cung bị phá tung.

Tạo phản đến rồi.

Ngựa sắt gầm thét, thành trì rung chuyển. Cấm vệ quân uống say đến độ chưa kịp rút kiếm đã bị c.h.é.m đầu lăn lóc.

Quần thần kinh hoàng, bỏ chạy tán loạn. Nhưng loạn quân đã vào tận nơi, chẳng còn đường trốn, chỉ đành chui xuống gầm bàn.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Phụ hoàng lúc này mới tỉnh rượu, hất mỹ nhân ra, thất kinh hô: 

“Hộ giá! Mau hộ giá!”

Phò mã đứng bật dậy, cười điên dại, ném vỡ bình rượu, rút kiếm chỉ thẳng lên đài cao: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Nghe chưa? Hộ giá kìa!”

Một lệnh hô vang, mấy chục cấm vệ rút kiếm xông tới. Nhưng kiếm ấy, lại chĩa vào cổ phụ hoàng.

“Phò mã? Ngươi... ngươi muốn tạo phản?!”

Phò mã đá đổ bàn tiệc, múa kiếm c.h.é.m loạn về phía đám bá quan đang chật vật né tránh, lớn tiếng hét: 

“Đúng! Ta chính là tạo phản!”

Chàng quay lại nhìn ta, ánh mắt đỏ rực như máu.

“Công chúa, đây chính là món quà bất ngờ ta chuẩn bị cho nàng!”

“Thanh Bình! Giết hắn! Giết hắn cho trẫm!” 

Phụ hoàng gần như phát cuồng.

“Giết ta?” Phò mã cười điên cuồng, rút kiếm kề lên cổ ta: 

“Phu nhân, nàng muốn g.i.ế.c ta bằng cách nào đây?”

Chưa dứt lời, một vật nặng bay vèo tới, nện mạnh lên người phò mã. 

Chàng đau đớn kêu lên, kiếm rơi xuống đất.

“Không được chạm vào nàng.”

Giọng nói lạnh như băng, không cần giận cũng khiến người run sợ. 

Tạ Từ cưỡi ngựa mà đến, mặc hắc giáp, tay cầm trường kiếm nhuốm máu, giữa vòng vây của hàng ngàn loạn quân, đạp xác mà tới.

Phía sau chàng, là tể tướng vừa nôn mửa bất tỉnh nay đã m.á.u nhuộm y bào.

Phụ hoàng trợn trừng mắt, không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt.

“Tể tướng, vì sao ngươi!”

Tể tướng cười lạnh: 

“Hoàng thượng, Đại Chu này, cũng đến lúc đổi sang họ khác rồi.”

Nội ứng ngoại hợp, soán đoạt vương quyền. 

Hóa ra, đây là món quà họ chuẩn bị cho ta.

Ta nhìn Tạ Từ oai phong trên ngựa, khẽ cười giễu: 

“A Từ, thì ra đây mới là mục đích thật sự chàng đến Đại Chu.”

Chàng hơi cau mày, ánh mắt lạnh như băng tuyết.

“Chiếm được Đại Chu, ta mới có thể làm Thái tử nước Tề. 

Ta không còn lựa chọn nào khác.”

“Chàng từng nói sẽ không tranh, cũng từng nói sẽ không lừa ta.”

“Thanh Bình, con người… là sẽ thay đổi.”

Sẽ thay đổi. 

Người thiếu niên từng phong hoa tuyết nguyệt của ta, giờ hóa thành lang sói ăn thịt người.

Tạ Từ trợ giúp tể tướng phụ tử đoạt quyền. 

Nếu thành công, Đại Chu ta từ đây quy phục Tề quốc, hàng năm cống nạp, mọi việc nghe lệnh.

Một món làm ăn... thật quá lời.

Đêm ấy, ta và phụ hoàng bị giam lỏng.

Tạ Từ thay một bộ y phục sạch sẽ, nhưng vẫn không giấu nổi mùi máu. 

Chàng đứng trước ta, ánh mắt thâm tình: 

“Thanh Bình, giờ không còn ai ngăn cản chúng ta bên nhau nữa.”

Ta cười lớn: 

“A Từ, đừng nói với ta, tất cả những gì chàng làm đều là vì ta?”

Chàng khựng lại một khắc, rồi nói: 

“Ta có nỗi khổ riêng, nhưng tình cảm dành cho nàng, xưa nay vẫn luôn thuần khiết.”

“Khổ riêng?” 

Ta lạnh lùng hỏi lại. 

“Chàng chỉ là kẻ ham quyền đoạt vị. 

A Từ, đừng tự lừa mình dối người nữa.”

Chàng im lặng, không còn lời nào để nói.

“Chàng định xử trí chúng ta ra sao? Giết rồi mang xác về nước lĩnh thưởng à?”

“Thanh Bình, ta sẽ không làm nàng bị thương.”

Chàng đưa tay định chạm vào mặt ta, ta liền hất tay chàng ra.

Chàng khẽ khàng nói: 

“Ngày mai, ta sẽ để phụ hoàng nàng công bố chiếu thoái vị. 

Nếu ông ấy hợp tác, ta sẽ giữ mạng cho ông, để ông sống nốt đời trong lò luyện đan.”

“Còn nàng, qua ngày mai, mọi chuyện... để nàng tự quyết.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com