“Vẻ mặt của phò mã sao tệ thế? Chẳng lẽ nghỉ ngơi không tốt?”
Phò mã sắc mặt trầm xuống, thản nhiên đáp:
“Công chúa, không bằng người thử cảm giác vừa mở mắt đã bị mười đôi mắt trừng trừng soi tới xem sao?”
Ta che miệng khẽ cười:
“Ta không thử đâu, những điều hay ho như vậy, tất nhiên phải để dành cho phò mã nhà ta rồi.”
Phò mã cạn lời.
Ta tự mình bước xuống xe ngựa, đưa tay ra với phò mã phía sau.
Hắn giật mình một cái, theo bản năng rụt tay vào trong tay áo.
A, ta nhớ ra rồi, phò mã có bóng ma tâm lý với chuyện nắm tay người khác.
“Phu quân, nắm tay nào. Chàng không đưa tay, ta liền chặt lấy mang theo cũng được.”
Hắn than nhẹ một tiếng, lau khóe mắt như có như không giọt lệ, cuối cùng cũng đặt tay vào tay ta.
Vậy là đôi kim đồng ngọc nữ chúng ta, dưới ánh mắt chăm chú của văn võ bá quan, tay trong tay thắm thiết tiến vào đại điện đón sứ đoàn.
Một tuần trà sau, Tạ Từ dẫn sứ đoàn nước Tề vào điện bái kiến.
Ta nhìn nhóm người lưng thẳng còn hơn cả phụ hoàng của họ mà trong lòng không khỏi cảm khái.
Nước Đại Chu ta có hai vị láng giềng, một là Tề quốc, một là Yến quốc.
Yến quốc đặc biệt thích kết giao, thỉnh thoảng lại sang Đại Chu thăm hỏi, tiện thể mang về ít đặc sản địa phương.
Có khi là vàng bạc châu báu, có khi là... một tòa thành.
Tuy Đại Chu ta hiếu khách, nhưng mà cứ ngày ngày bị "chuyển quà" như thế, ai chịu cho nổi?
Cuối cùng, đành phải hội đàm hữu nghị, khẩn cầu Yến quốc tiết chế đôi phần.
Ai ngờ Yến quốc nổi đóa: "Ngươi không xem ta là bạn rồi! Bằng hữu sao lại so đo tính toán vậy?"
Dứt lời, liền mang hai vạn quân vượt biên, định biến ta thành cơm ăn lâu dài.
Đại Chu ta tự thân còn chưa lo xong, làm sao nuôi nổi “bạn hiền” lâu dài như thế? Bất đắc dĩ, đành phải tìm người đuổi khách.
Chỉ tiếc, vài vị tướng tài giỏi nhất, vốn chuyên lấy lý mà cảm hóa kẻ địch, lại vì can ngăn phụ hoàng xây lăng tẩm và mộng tu tiên, đã bị đày đi xa cả rồi.
Phụ hoàng vò đầu bứt tai mãi, cuối cùng gửi một bức thư cho cố nhân bên Tề quốc, cầu xin họ ra mặt khuyên can, và cam kết sẽ hậu tạ trọng hậu.
Tề quốc đáp ứng ngay: "Không phải vì báo đáp đâu nhé, chỉ vì nghĩa khí mà thôi!"
Dứt lời, điều ba vạn quân sang, đưa vị "bằng hữu lâu năm" Yến quốc về tận nhà.
Mười ngày sau, Tề quốc cử sứ giả sang Đại Chu, ý tứ rõ ràng—nghĩa khí thì có, nhưng thù lao không thể thiếu.
Vậy là phụ hoàng đen mặt, mở toang cổng thành, nghênh tiếp sứ đoàn nước Tề.
“Vài năm không gặp, A Từ nay đã có thể một mình gánh vác rồi.”