“A Từ, người đều sẽ thay đổi, sao chàng lại nghĩ chỉ mình chàng thay đổi, còn ta thì không?”
Chàng mắt đỏ hoe, môi mấp máy, rốt cuộc chẳng nói được lời nào, “phịch” một tiếng, quỳ rạp xuống trước chân ta.
Tể tướng và phò mã hồi thần, cầm kiếm lao tới.
Ta nhẹ nhàng lau vết m.á.u dính trên mặt, mỉm cười:
“Phò mã, bên n.g.ự.c trái chàng còn đau không?”
Hắn khựng lại, sửng sốt cực độ.
“Còn nữa, thử ấn phần eo xem, có đau không?”
Hắn ấn một cái, liền rú lên thảm thiết.
“Thừa nhi!”
Tể tướng vội đỡ lấy hắn, run giọng hỏi ta:
“Ngươi đã làm gì con ta?!”
“Cũng không có gì lớn lao, chỉ là.... bỏ ít độc thôi.”
Ta nhếch môi cười giễu:
“Phò mã và nha hoàn Hương nhi của ta vui vẻ suốt ba mươi đêm, nàng ấy liền cho chàng ba mươi loại độc.
Ngạc nhiên không?”
“Bên n.g.ự.c trái đau dai dẳng phải không? Tóc rụng từng nắm, móng tay cũng rụng gần hết rồi chứ?”
Phò mã mặt trắng bệch, thở không ra hơi, gầm gừ:
“Độc phụ! Đồ độc phụ! Ta sẽ g.i.ế.c ngươi!”
“Giết ta?”
Ta cong môi:
“Vậy ai sẽ đưa giải dược cho chàng đây?”
“Công chúa!”
Tể tướng chặn hắn lại, trầm giọng nói:
“Hoàng thất đã tàn tạ, cả kinh thành giờ nằm trong tay ta, ngươi còn cố chấp làm gì?
Giao giải dược ra, ta sẽ tha mạng cho ngươi!”
“Kinh thành đều trong tay ngươi sao?”
Ta bật cười:
“Tể tướng đại nhân, chỉ với hai ngàn quân tinh nhuệ mà dám tạo phản, ai cho ngươi cái gan ấy?”
Sắc mặt ông ta thay đổi, nhìn về phía xa.
Cát vàng tung bay, bụi mù cuồn cuộn, vó ngựa dồn dập như sấm.
Năm vị đại tướng từng bị lưu đày đã trở về, mang theo đại quân!
“Tể tướng đại nhân, ngài thua rồi.”
Ta nhìn đám cấm vệ quân đang xôn xao, nhướng mày cười:
“Bắt phản tặc, có thể lấy công chuộc tội đấy.”
“Ai dám! Ai dám?!”
Tể tướng vung kiếm hô lớn, nhưng cấm vệ quân nhìn thấy viện quân đang ào đến, trong lòng quyết đoán, liền ùn ùn xông lên, bao vây phụ tử tể tướng giữa vòng vây sắt thép.