Thanh Bình Chẳng Bình Thanh

Chương 7



8.

Ta thay A Từ mà lo lắng: làm thế nào để khiến phụ hoàng ta chịu đọc chiếu thoái vị giữa thiên hạ?

Kết quả, nỗi lo ấy hoàn toàn dư thừa.

Phụ hoàng ta—chuyện gì cũng có thể lùi, chỉ riêng mạng sống là quý nhất. 

Bọn họ còn chưa kịp ra tay, ông đã gấp rút thỏa hiệp.

Dù sao thì… ngai vàng còn hay mất, cũng chẳng ảnh hưởng đến việc ông tiếp tục tu tiên.

Sáng hôm sau, chúng ta bị áp giải lên lầu thành. 

Gần là hai ngàn binh phản tặc và nhóm đại thần nhếch nhác; xa xa là dân chúng đứng xem, chen chúc đông nghịt.

Tạ Từ dâng chiếu thư vàng óng lên, phụ hoàng tay run như cầy sấy mà đón lấy.

“Trẫm phụng thiên mệnh, ban bố chiếu này: Xưa kia đế vương trị quốc, cốt ở an dân hộ xã…”

Ông còn chưa kịp đọc đến câu thứ hai, ta đã lật người trèo lên lan can lầu thành, thân hình nghiêng ngả như sắp rơi.

“Không xong rồi! Công chúa muốn tuẫn quốc!”

Lầu thành rối loạn một trận. 

Tạ Từ biến sắc, vội vàng lao tới: “Thanh Bình!”

Ta không nhảy, chỉ khẽ nghiêng đầu, nhìn chàng.

Chàng vươn tay ra, giọng run run: “Mau xuống đi!”

Phụ hoàng cũng lảo đảo chạy đến hai bước, hô: 

“Thanh Bình! Đừng làm chuyện dại dột!”

Dại dột cái gì?

Ta đưa mắt nhìn quanh, ngắm dòng người hoảng loạn phía dưới, mỉm cười an nhiên:

“Quân vương c.h.ế.t vì xã tắc. 

Phụ hoàng tham sinh sợ chết, vậy để nhi thần thay mặt người làm tròn bổn phận.”

“Đừng!”

Tạ Từ tái mặt, gấp gáp nói:

“Thanh Bình, nàng mau xuống, đừng làm điều ngốc nghếch!”

Ta cười khổ, nước mắt lấp lánh: 

“A Từ, giang sơn của ta đã mất, ta sống còn để làm gì?”

“Còn có ta!” 

Chàng nhẹ bước tới gần, sợ ta bị hoảng, trong mắt chỉ toàn cầu khẩn.

“Chàng còn nhớ tòa lầu này không? 

Năm đó ngày nào chúng ta cũng lên đây ngắm cảnh. 

Nếu hôm nay ta nhảy xuống thì ký ức cả đời chàng sẽ mang m.á.u ta nhuộm đỏ. A Từ, đừng đối xử với ta như thế.”

“A Từ...”

“Chỉ cần nàng chịu xuống, từ nay về sau, ta chẳng cần gì cả, chỉ ở bên nàng được không?”

“Thật sự chẳng cần gì sao?” 

Ta hơi lung lay, ánh mắt lấp lánh hy vọng nhìn chàng.

Chàng tiến thêm một bước, nhẹ giọng: 

“Ta chẳng cầu gì, chỉ cần nàng, Thanh Bình ngoan, xuống đây với ta, được không?”

“A Từ chàng nói có giữ lời không?”

Thấy ta đã có chút ý muốn sống, chàng vội vàng gật đầu, cam kết: 

“Ta giữ lời. Chỉ cần nàng không nhảy, nàng nói gì ta cũng nghe.”

Ta do dự một chốc, nhìn sâu vào mắt chàng, khẽ nói: 

“Ta tin chàng, A Từ.”

Ta lùi về sau một bước, rồi nhào vào lòng chàng.

Khoảnh khắc ấy, chàng khép mắt lại, thở phào như trút bỏ gánh nặng.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ngay sau đó, thanh đoản đao giấu trong tay áo ta đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c chàng.

Nụ cười trên gương mặt chàng còn chưa tan hết, m.á.u tươi đã phụt ra từ lồng ngực.

Chàng buông tay ta ra, ôm lấy ngực, ngơ ngác nhìn cây đoản đao cắm sâu.

“Thanh… Bình…”

“A Từ, người đều sẽ thay đổi, sao chàng lại nghĩ chỉ mình chàng thay đổi, còn ta thì không?”

Chàng mắt đỏ hoe, môi mấp máy, rốt cuộc chẳng nói được lời nào, “phịch” một tiếng, quỳ rạp xuống trước chân ta.

Tể tướng và phò mã hồi thần, cầm kiếm lao tới.

Ta nhẹ nhàng lau vết m.á.u dính trên mặt, mỉm cười: 

“Phò mã, bên n.g.ự.c trái chàng còn đau không?”

Hắn khựng lại, sửng sốt cực độ.

“Còn nữa, thử ấn phần eo xem, có đau không?”

Hắn ấn một cái, liền rú lên thảm thiết.

“Thừa nhi!” 

Tể tướng vội đỡ lấy hắn, run giọng hỏi ta: 

“Ngươi đã làm gì con ta?!”

“Cũng không có gì lớn lao, chỉ là.... bỏ ít độc thôi.”

Ta nhếch môi cười giễu:

“Phò mã và nha hoàn Hương nhi của ta vui vẻ suốt ba mươi đêm, nàng ấy liền cho chàng ba mươi loại độc. 

Ngạc nhiên không?”

“Bên n.g.ự.c trái đau dai dẳng phải không? Tóc rụng từng nắm, móng tay cũng rụng gần hết rồi chứ?”

Phò mã mặt trắng bệch, thở không ra hơi, gầm gừ: 

“Độc phụ! Đồ độc phụ! Ta sẽ g.i.ế.c ngươi!”

“Giết ta?” 

Ta cong môi: 

“Vậy ai sẽ đưa giải dược cho chàng đây?”

“Công chúa!” 

Tể tướng chặn hắn lại, trầm giọng nói: 

“Hoàng thất đã tàn tạ, cả kinh thành giờ nằm trong tay ta, ngươi còn cố chấp làm gì? 

Giao giải dược ra, ta sẽ tha mạng cho ngươi!”

“Kinh thành đều trong tay ngươi sao?”

Ta bật cười: 

“Tể tướng đại nhân, chỉ với hai ngàn quân tinh nhuệ mà dám tạo phản, ai cho ngươi cái gan ấy?”

Sắc mặt ông ta thay đổi, nhìn về phía xa.

Cát vàng tung bay, bụi mù cuồn cuộn, vó ngựa dồn dập như sấm.

Năm vị đại tướng từng bị lưu đày đã trở về, mang theo đại quân!

“Tể tướng đại nhân, ngài thua rồi.” 

Ta nhìn đám cấm vệ quân đang xôn xao, nhướng mày cười: 

“Bắt phản tặc, có thể lấy công chuộc tội đấy.”

“Ai dám! Ai dám?!” 

Tể tướng vung kiếm hô lớn, nhưng cấm vệ quân nhìn thấy viện quân đang ào đến, trong lòng quyết đoán, liền ùn ùn xông lên, bao vây phụ tử tể tướng giữa vòng vây sắt thép.

“Thanh… Bình…”

Tạ Từ thổ huyết, cố sức vươn tay nắm lấy vạt váy ta.

“A Từ, đừng trách ta…”

Chàng khẽ mỉm cười, đôi mắt như chứa cả một dải ngân hà, giống hệt năm xưa, lúc chàng nói muốn cưới ta.

“Ta… từng… thật lòng thương nàng…”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com