Thần Y Báo Huyết

Chương 5



5.

Khi ta lao về đến Tống phủ, trong tay đã nắm chặt một thang thuốc đã sắc sẵn.

 

Kiếp trước, ta từng hầu bệnh bên giường phụ thân, rõ ràng biết vết tên của người không chỉ vì bị trúng độc, mà còn bởi đầu tên cắm trúng chỗ hiểm—lệch tim hai tấc, là nơi nguy hiểm nhất.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Khi ấy, trong đầu ta từng loé lên phương thuốc giải độc nhưng ta không dám dùng lên phụ thân.

Chỉ cần mỗi lần muốn cứu người, trong đầu ta lại hiện lên hơn trăm gương mặt méo mó vì đau đớn của trận dịch làng chài.

Ta hoảng sợ, áy náy, tự trách bản thân và quyết định rút lui.

 

Nhưng hiện tại, ta biết rõ, mọi tội nghiệt đó vốn không phải ta gánh.

Vậy nên lần này, ta lao thẳng vào phòng bệnh của phụ thân, không chút do dự, định đổ cả bát thuốc mình sắc vào miệng người!

 

Trong phòng, các vị tộc trưởng nhà họ Tống vây kín xung quanh. 

Thấy ta định ra tay cứu chữa, ai nấy đều biến sắc:

 

“Tam cô nương, cô định làm gì đấy? Muốn hại c.h.ế.c phụ thân mình à?!”

 

Đúng lúc ấy, trưởng tỷ cũng vừa về tới cửa phủ. Mọi người lập tức như thấy cứu tinh:

“Mau để đại cô nương vào! 

Đuổi tam cô nương ra ngoài! Cô ấy chỉ biết gây chuyện thôi!”

 

Các ngự y cũng vội vã chạy đến đón:

“Tống thần y đến rồi! 

Có nàng, lão tướng quân sẽ được cứu sống!”

 

Trưởng tỷ vừa bước vào phòng đã đưa tay định giật lấy chén thuốc:

 

“Tam muội, muội quên rồi sao? muội đã từng gây ra bao cái c.h.ế.c bằng tay nghề vụng về của mình!

Giờ lại dám lấy mạng phụ thân ra làm trò đùa sao?

Đơn thuốc này là gì? Có phải lại giống năm xưa, kê sai khiến người ta mất mạng không?!”

 

Giọng nàng rành rọt, vẻ mặt đầy chính nghĩa. 

Nhiều năm qua, đến chính nàng cũng tin vào lời dối trá đó.

 

Thang thuốc này chỉ sắc được đúng một bát, ta nhất định không thể để nàng đoạt mất.

Ta thậm chí nghi ngờ, như kiếp trước, nàng muốn để phụ thân c.h.ế.c để tiện vu tội sau này.

 

Thế nên ta lớn tiếng:

“Tỷ tỷ! Tay tỷ vừa bị người mắc bệnh hoa liễu cào rách! 

Toàn thân dính đầy thứ dơ bẩn, chi bằng đi rửa sạch sẽ rồi hãy vào đây!”

 

“Gì cơ?! Đại cô nương liên quan đến bệnh hoa liễu ư?!”

Đám tộc trưởng, ngự y đang vây quanh trưởng tỷ bỗng tản ra như ong vỡ tổ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trưởng tỷ nghiến răng:

“Ta không bị thương! Tam muội bịa chuyện vu khống ta!”

 

Ta liền quát:

“Tỷ vừa rồi còn nắm tay, vừa thổi vừa xoa thuốc cho bệnh nhân bị hoa liễu lở loét. 

Phụ thân đang yếu thế này, lỡ bị lây bệnh thì ai chịu trách nhiệm?!”

 

Nghe đến đó, sắc mặt đám tộc trưởng đồng loạt tái xanh.

 

Toàn bộ nhà họ Tống, chỉ có một mình phụ thân ta là trụ cột. 

Nếu người xảy ra chuyện, thì cả dòng họ cũng sẽ tiêu điều theo.

Kiếp trước, sau khi phụ thân mất vì bị kéo dài trị thương, Tống gia lập tức suy bại. 

Đến cuối cùng, chỉ cần một lời của Thái tử cũng đủ để Tống gia bị tịch thu toàn bộ.

 

Giờ đây, họ tuyệt đối không cho phép một người bị nghi nhiễm bệnh hoa liễu đến gần bệnh nhân.

 

“Mau đưa đại cô nương ra ngoài!”

 

Đến cả những ngự y cũng im lặng, không ai đứng về phía nàng.

Trưởng tỷ cứ thế bị hộ vệ áp giải ra khỏi phòng.

 

Ta nhân cơ hội, mạnh tay bẻ hàm phụ thân, lợi dụng lúc mọi người không để ý, đổ cả bát thuốc vào miệng người!

Thuốc vừa trôi xuống bụng, khuôn mặt tái nhợt của phụ thân đột nhiên co giật, rồi phun ra một bãi huyết đen tanh nồng.

 

Cảnh tượng dọa người khiến mẫu thân hoảng sợ, lập tức đẩy ta ra:

“Con đã cho cha con uống cái gì vậy?!”

 

Trưởng tỷ lúc này vùng khỏi đám hộ vệ, thấy phụ thân phun m.á.u, lập tức chạy lại bắt mạch. 

Sắc mặt nàng đầy biến hóa khi nhìn về phía ta:

 

“Tam muội, muội lại đang hại người!

Lúc còn học ở Vũ Sơn, muội luôn lười biếng, học hành hời hợt. 

Khi xưa kê sai thuốc hại người còn chưa đủ, nay lại muốn làm hại phụ thân?”

 

Vừa nói, nàng vừa rút từ trong n.g.ự.c ra một viên thuốc đen sì, lập tức nhét vào miệng phụ thân.

 

Ta kinh hãi định lao đến ngăn lại, nhưng đã bị mẫu thân và mấy nha hoàn giữ chặt.

Không một ai tin vào y thuật của ta, trong mắt họ, ta chỉ là hung thủ từng “g.i.ế.c c.h.ế.c cả làng”.

 

Nhưng sau khi viên thuốc vào miệng, m.á.u của phụ thân nhanh chóng ngừng lại.

Ánh mắt người dần dần khôi phục thần trí.

 

Người tỉnh lại, việc đầu tiên là nắm lấy tay trưởng tỷ, giọng run run:

“Chiêu Nguyệt… là con đã cứu phụ thân…”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com