Thần Y Báo Huyết

Chương 6



6.

Tống Chiêu Nguyệt quỳ bên giường bệnh, nắm lấy tay phụ thân đặt lên má, dáng vẻ hiền thảo cảm động lòng người:

“Phụ thân, cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi...”

 

Xung quanh lập tức vang lên những lời tán tụng:

 

“Không hổ là Tống thần y! 

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc vẫn xoay chuyển được càn khôn!”

 

“Nếu không nhờ Tống thần y đến kịp, e là tam cô nương đã hại c.h.ế.c lão tướng quân rồi!”

“Chén thuốc kia là gì vậy? Khiến lão tướng quân phun m.á.u không ngừng! 

Cũng may Tống thần y xuất hiện đúng lúc!”

 

Ta không cam tâm, cất giọng giải thích:

“Đó là giải dược ta kê đúng bệnh. 

Phụ thân trúng hàn độc nên mới xuất huyết không dứt. 

Việc phụ thân nôn m.á.u là do thuốc phát huy hiệu quả, đang bài độc ra ngoài. Ta—”

 

“Câm miệng!!”

Tống Chiêu Nguyệt đột ngột xông đến, vung tay tát thẳng vào má phải của ta!

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Vừa rồi ta bắt mạch phụ thân, mạch tượng đã lộ rõ tử tướng!

Là viên cứu sinh hoàn của ta mới giữ được mạng người! 

Nếu không có ta, phụ thân sớm đã bị muội hại c.h.ế.c rồi!”

 

Nàng lớn tiếng quát nạt ta, như đang thuyết giáo kẻ tội đồ:

“Muội còn dám ngụy biện trắng đen! Vô liêm sỉ đến cực điểm!”

 

Má phải ta rát bỏng, nhưng mẫu thân không hề ngăn cản, ánh mắt mọi người trong phòng nhìn ta như thể nhìn một kẻ trộm.

Ai nấy đều ít nhiều biết đến vụ dịch làng chài năm xưa.

Từng ấy năm qua, ta ở Tống phủ vẫn luôn là kẻ mang theo nợ mệnh, không thể ngẩng đầu.

 

Phụ thân đã hiểu sơ qua mọi chuyện. Ông nhắm mắt, thở dài:

 

“Chiêu Tâm, lời thề năm xưa, xem ra con đã quên sạch rồi. 

Đi đi—vào từ đường quỳ gối sám hối lỗi lầm hôm nay!”

 

Hơn trăm mạng người trong dịch cũ, nếu thực sự bị quan phủ tra ra, đầu ta sớm đã rơi xuống đất.

Khi ấy, là phụ thân dốc hết quan hệ mới che giấu được vụ việc, giữ lại mạng sống cho ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ông yêu thương ta. Ta không thể để người đang trọng thương bị tổn thương lòng thêm nữa.

Vậy nên ta nén lại mọi uất hận, quay người rời đi, bước vào từ đường quỳ gối.

 

Ta tuy bị phạt, nhưng lòng lại có một niềm vui lặng lẽ.

Dù không ai tin ta, nhưng ít nhất… kiếp này, ta đã không để phụ thân c.h.ế.c vì trúng tên.

 

Khi Tống Chiêu Nguyệt xuất hiện, ta chẳng bất ngờ chút nào.

 

“Năm xưa học y trên núi, tỷ đã quen chép đơn thuốc của ta. 

Hôm nay, lại dùng một viên thuốc chẳng biết là gì, cướp công lao cứu phụ thân.”

 

Đối diện với lời ta vạch trần, Tống Chiêu Nguyệt không hề bối rối, thậm chí còn bật cười:

“Ta cho phụ thân uống… chỉ là một viên đường hoàn mà thôi.”

 

“Đường hoàn không có độc, đương nhiên cũng chẳng thể cứu mạng. 

Nhưng vào thời khắc quan trọng như thế, chỉ cần nhét được vào miệng phụ thân, tất cả mọi người sẽ cho rằng là thuốc ta có công hiệu.

Bởi vì ta là Tống thần y.”

 

“Còn muội?”

“Tam muội chỉ là một kẻ mang đầy m.á.u tội, là tên lang băm từng gây ra cái c.h.ế.c của cả làng.”

 

Nàng túm lấy búi tóc ta, buộc ta phải ngẩng đầu lên, chỉ tay vào bài vị tổ tiên trong từ đường:

 

“Nếu là ta, từ lúc gây nên hơn trăm mạng c.h.ế.c, ta đã tự c.h.ặ.t t.a.y mình trước bài vị tổ tông, vĩnh viễn không còn mặt mũi hành y!”

 

Ta trừng mắt nhìn nàng, tay siết chặt đến mức móng tay đ.â.m rướm m.á.u cả lòng bàn tay, cố nhịn để không chất vấn nàng ta ngay lúc này.

Hiện tại, ta chưa có bằng chứng.

Không thể vội manh động.

 

Móng tay dài của nàng bấu chặt vào da đầu ta, lạnh lẽo và cay độc:

“Hôm nay muội phá hỏng chuyện tốt của ta, ta nhất định sẽ khiến muội trả giá.”

 

Cái gọi là “chuyện tốt”, chính là kế hoạch của nàng khi lợi dụng tên ăn mày để kiếm tiếng thơm từ lòng từ bi giả tạo.

 

Giờ thì hay rồi—khắp phố đều đang đồn rằng trưởng nữ Tống gia bị một kẻ mắc hoa liễu bám riết không buông.

 

Chẳng còn ai khen Tống Chiêu Nguyệt là “hiền từ nhân hậu”, “tấm lòng y giả”,

mà chỉ còn bàn tán xem tên ăn mày kia có phải là tình nhân của nàng hay không.

 

Nếu không phải, thì làm sao nàng lại vừa nắm tay vừa thổi thuốc ân cần như thế chứ?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com