Thần Y Báo Huyết

Chương 4



4.

Ngày hôm ấy, ta bị trưởng tỷ g.i.ế.c người g.i.ế.c cả lòng, mang theo nỗi hận, c.h.ế.c trong tiếng trống nhạc rộn ràng của đại hôn.

Ta chưa từng nghĩ… mình lại có thể mở mắt lần nữa—quay về thời điểm mà mọi chuyện vẫn còn kịp xoay chuyển.

 

Nhị tỷ biết chuyện xưa, nàng không trách ta, chỉ là… không còn tin ta nữa.

 

Ta nhắc nhở nàng:

“Nhị tỷ, tỷ quên rồi sao? Ta cũng là truyền nhân của Vũ Sơn y thánh!”

 

Nhị tỷ định nói rồi lại thôi.

Trưởng tỷ đã bật cười nhạt trước:

“Tam muội, muội còn dám mở miệng nói câu ấy?

Muội quên rồi sao, trận dịch ở làng chài năm ấy, muội đã gây ra bao nhiêu mạng c.h.ế.c vì y thuật của mình?”

 

Ta đè nén lửa giận đang dâng trào nơi lồng ngực, không phản bác.

Chỉ lạnh nhạt liếc nhìn tên ăn mày trước mặt.

 

“Tỷ tỷ, tay chân người này sưng tím, các vết nứt hoại tử mưng mủ, nhìn thế nào cũng không giống tổn thương do giá lạnh… mà giống bệnh ….hoa liễu.”

 

Trưởng tỷ đang nắm tay tên ấy bỗng giật nảy mình, vội vã hất ra như thể bị rắn cắn.

Nàng xưa nay thích tận dụng lúc đường phố đông người để bốc vài kẻ hành khất làm “người bệnh đáng thương”, dựng cảnh chữa trị, lấy tiếng thơm truyền đến hoàng gia.

 

Kiếp trước, ta từng không hiểu vì sao nàng lại dám phớt lờ nhị tỷ sắp sinh khó, mạo hiểm đắc tội cả vương phủ.

Giờ ta đã rõ.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Năm đó nàng gấp rút rời núi, chính là vì nhận được thiệp cưới của nhị tỷ.

Khi rời đi, ta nghe nàng lẩm bẩm:

“Con ngốc ấy mà cũng được gả vào vương phủ sao?”

 

Nàng ghen tị vì nhị tỷ gả cao, nên gấp gáp xuống núi khoe khoang tài năng.

Nàng sợ ta cướp đi ánh sáng của nàng, nên dùng hơn trăm mạng người ở làng chài để dập tắt tâm hành y của ta.

Nàng chọn chữa cho kẻ nghèo khổ, nhưng lại thản nhiên đứng nhìn người thân c.h.ế.c. 

 

Tất cả đều đã được tính toán từ trước.

 

Nàng sẵn sàng dẫm lên t.h.i t.h.ể người nhà, khoác danh “đại nghĩa diệt thân”, từng bước trèo cao vào Đông Cung.

Một kẻ sẵn sàng vì vinh hoa mà vứt bỏ nhân tâm, làm sao có thể thật lòng thương cảm một tên ăn mày?

 

Tình thương nàng dành cho hắn chỉ là màn kịch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nàng chìm đắm trong ánh mắt ngưỡng mộ của người đời, càng diễn càng nhập vai.

 

Chỉ tiếc… nàng diễn quá nhập, lại không hề phát hiện ra, cái gọi là “vết thương do lạnh”, thực chất là bệnh hoa liễu ăn mòn tứ chi.

 

Những người vừa mới ca ngợi Tống thần y nghĩa khí, nay nghe đến bệnh hoa liễu, vội vàng thụt lùi ba thước, sợ bị lây nhiễm thứ bệnh dơ bẩn này.

 

Trưởng tỷ cũng vội vã muốn rời đi, nhưng tên hành khất kia lại siết chặt cổ tay nàng:

“Mỹ nhân à, cô không thương tôi sao? Lại thổi cho tôi một hơi nữa đi, khí của cô thơm lắm đó!

Căn bệnh này của tôi, cũng do cô nương giống cô ở thanh lâu mà có—cô phải cứu tôi chứ!”

 

“Cút! Cút ngay cho ta!!”

Trưởng tỷ muốn đá hắn ra, nhưng ngại ánh mắt người xung quanh, không dám làm quá tay.

 

Ta cất cao giọng:

“Tỷ không nói rằng chúng sinh bình đẳng sao? Giờ lại ghét bỏ bệnh nhân là thế nào?

Hoa liễu là trọng bệnh đó, tỷ nhất định phải chữa thật kỹ mới xứng với danh hiệu Tống thần y của mình chứ!”

 

Tống thần y bị treo danh cao, giờ chẳng thể thoát thân.

Tên ăn mày cứ thế ôm lấy tay nàng, tay chân lở loét, mưng mủ, chẳng buông.

Người xung quanh dần đổi từ kính phục sang xem trò hay.

 

Trưởng tỷ quay đầu gào lên:

“Tống Chiêu Tâm! Muội không phải muốn ta về cứu phụ thân sao? 

Hắn không thả tay, ta đi kiểu gì?!”

 

Ta đáp lớn:

“Phụ thân không cần tỷ cứu—ta cứu! Không ai còn phải cầu xin tỷ nữa!

Tống thần y, chi bằng tự lo xem mình có bị lây hoa liễu hay chưa đi!”

 

Nhị tỷ đang mang thai, không chạy nhanh được, ta giao nàng cho thị nữ tâm phúc, dặn dò:

“Nhớ dìu cho chắc tay.”

 

Sau lưng ta là tiếng mắng nhiếc tức tối của trưởng tỷ.

Còn ta—ngược gió lao thật nhanh về phía phủ tướng quân.

 

Một thân y thuật, tưởng đã mục nát theo năm tháng, nay như cành khô gặp mưa xuân, bừng nở sống lại.

Y đạo trong tay, từ nay ta không còn phải cúi đầu cầu ai.

 

Phụ thân… kiếp này, để con đến cứu người!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com