Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 37: Cô muốn có nàng.



Dù có nghĩ lại bao nhiêu lần đi nữa, Đường Tiểu Bạch cũng thấy chuyện xảy ra khi đó đúng là không thể lý giải nổi.

 

Cho dù lúc ấy hỗn loạn thật, dù vị tiểu thái tử kia tình cờ thấy nàng gặp nguy hiểm rồi sai người cứu giúp, thì cũng chẳng đến mức phải đưa nàng về phủ thái tử, đúng không?

 

Người nhà nàng chẳng phải đều đang ở gần đó sao?

 

Kẻ ám sát cũng chỉ nhằm vào thái tử, chẳng can hệ gì đến nàng hay đến Yến Quốc Công phủ cả!

 

Mang nàng đến phủ thái tử rốt cuộc là để cứu nàng, hay là muốn hại nàng đây?

 

“Xin hỏi…” Đường Tiểu Bạch dè dặt mở lời, “Thái tử điện hạ có nói bao giờ thì cho phép ta trở về nhà không?”

 

“Nhị tiểu thư đừng vội,” Tào Hòa dịu giọng trấn an, “Điện hạ đã cho người đến phủ Yến Quốc Công báo tin rồi, chờ phủ cử người đến đón là nhị tiểu thư có thể hồi phủ ngay.”

 



 

“…Nhị tiểu thư hỏi đến, nô tài bẩm rằng điện hạ đã phái người đi phủ Yến Quốc Công rồi…” Tào Hòa liếc trộm vẻ mặt vị tiểu thái tử, khẽ nói tiếp, “Từ phủ thái tử đến phủ Yến Quốc Công, nhiều nhất hai khắc đồng hồ là đến nơi.”

 

“Ngươi cứ bảo bên ngoài đang truy bắt thích khách, người đi báo tin nhất thời chưa quay lại.” Lông mi của thiếu niên trắng trẻo tuấn tú hơi cụp xuống, giọng lạnh nhạt.

 

Nội thị áo đỏ vâng lời, ngập ngừng chốc lát rồi thử hỏi: “Có cần chuẩn bị một tiểu viện cho nhị tiểu thư nghỉ tạm không ạ?”

 

Thiếu niên lặng thinh một hồi, sau mới gật đầu: “Cứ sắp xếp trước đi, đợi dùng xong bữa, đưa nàng đến nghỉ. Nàng tuổi còn nhỏ, buổi trưa nên chợp mắt một chút.”

 

Nội thị áo đỏ vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn lui xuống.

 

Chuyện gì thế này? Thái tử điện hạ sao lại đột nhiên mang một tiểu cô nương về phủ? Lại còn chăm sóc chu đáo đến thế, rõ ràng là có để tâm.

 

Chẳng lẽ… là vì điện hạ một mình ở trong phủ quá cô đơn?

 

Trong lòng đầy ngờ vực, nội thị áo đỏ vừa lui đến cửa thì lại bị gọi lại.

 

“Nếu phủ Yến Quốc Công tới đòi người, cứ nói Cô đang tiếp khách, không tiện bẩm báo, để họ chờ thêm chút nữa.” Lý Mặc chậm rãi nói.

 

Đợi nội thị áo đỏ lui ra, Đặng Liêu rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Điện hạ mang Đường nhị tiểu thư về đây là có dụng ý gì?”

 

“Nàng mà về phủ, nhất định lại sẽ tìm đến Cô.” Lý Mặc cũng bất đắc dĩ. Hiện giờ hắn tạm thời chưa thể quay lại, đành phải giữ tiểu cô nương lại trong phủ Thái tử.

 

Đặng Liêu hiểu ý, gật đầu thở dài: “Chuyện hôm nay khiến điện hạ hoảng sợ, may mà người không bị thương.”

 

Hiện tại đội cấm vệ của Thái tử là do tiên đế Huệ Chiêu Hoàng để lại, lòng trung thành không có vấn đề. Tuy Hoàng đế hiện tại ép đưa Triệu Cảnh vào đội Hữu Vệ của Thái tử, nhưng cũng chưa đủ để động đến gốc rễ.

 

Vụ ám sát xảy ra hôm nay, Thái tử đã được hộ tống an toàn trở về phủ Thái tử rất nhanh, thậm chí còn có lòng mang theo một tiểu cô nương về.

 

Nghĩ đến đây, Đặng Liêu không khỏi nhìn Thái tử điện hạ một cái, lại bất ngờ đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của tiểu thái tử.

 

Có lẽ vì từ nhỏ đã trải qua nhiều chuyện, vị tiểu điện hạ này không thích cười. Lúc còn nhỏ còn lộ ra nét bi phẫn, sau mười tuổi thì đôi mắt ấy chẳng khác nào giếng cổ không gợn sóng.

 

Một đôi mắt của trẻ con như vậy mà chăm chú nhìn có thể khiến người ta lạnh cả sống lưng.

 

“Điện hạ?” Đặng Liêu bị ánh nhìn đó khiến lòng thấp thỏm không yên.

 

Khóe môi thiếu niên khẽ nhếch, như cười như không: “Lần sau có sắp đặt gì như thế, nhớ báo trước với Cô một tiếng.”

 

Sắc mặt Đặng Liêu  tái nhợt: “Điện hạ nói vậy là có ý gì?”

 

“Sao? Ngươi không biết à?” Ánh mắt thiếu niên u tối, giọng nói lạnh nhạt, không nghe ra là trào phúng, nhưng vẫn khiến lòng Đặng Liêu thắt lại.

 

Hắn “bịch” một tiếng quỳ xuống, nghiêm giọng: “Thần thực sự không rõ điện hạ nói gì!”

 

“Không biết sao?” Giọng Lý Mặc chẳng thay đổi chút nào, “Không biết thì đi hỏi Vương gia xem.”

 

Ai sẽ mưu sát hắn giữa thanh thiên bạch nhật?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không có ai.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

Người muốn hắn c.h.ế.t sẽ không vội vàng như vậy, càng không để lộ sơ hở.

 

Không để lộ sơ hở, cũng có thể tạo ra sơ hở. Một màn ám sát này, chẳng qua là một nước cờ mà thôi.



 

Hoa cỏ sum suê, non nước hữu tình, hành lang quanh co uốn lượn. Tuy Thái tử không ở Đông cung, nhưng phủ Thái tử này cũng được xây vô cùng tráng lệ.

 

Sau khi dùng xong bữa trưa, Đường Tiểu Bạch theo nha hoàn trong phủ dạo bước trong hành lang để tiêu thực.

 

Cảnh trí quả thật đẹp, nhưng nàng mang nhiều tâm sự, lại thêm tiết trời oi ả không khỏi cảm thấy uể oải.

 

Mãi đến khi trông thấy Tào Hòa lần nữa, Đường Tiểu Bạch mới lấy lại tinh thần.

 

“Đường Nhị tiểu thư——” Lão nội thị vẫn tươi cười niềm nở, “Nhị tiểu thư có mệt không? Nô tài đã sai người thu dọn một gian phòng, tiểu thư có muốn đi nghỉ trưa một lát không?”

 

Đường Tiểu Bạch hơi ngẩn ra, hỏi: “Phủ Yến Quốc Công vẫn chưa phái người đến đón ta sao?”

 

Tuy nàng không rõ phủ Thái tử cách phủ Yến Quốc Công bao xa, nhưng nàng đã ăn cơm, lại còn đi dạo tiêu thực, thời gian cũng đủ để báo tin rồi chứ?

 

Tào Hòa hơi thu lại nụ cười, khó xử nói: “Không giấu nhị tiểu thư, có lẽ là vì bên ngoài vẫn đang truy bắt thích khách, đường đi không thuận tiện, người phủ phái ra ngoài báo tin vẫn chưa quay về.”

 

Đường Tiểu Bạch im lặng.

 

Cấm vệ đang truy bắt thích khách lại ngăn cả người phủ Thái tử đi đưa tin cho phủ Yến Quốc Công? Sao nàng nghe thế nào cũng thấy giả giả…Nhưng nếu vị lão nội thị này nói dối, thì lý do để lừa nàng là gì?

 

Nàng nghĩ mãi cũng không ra.

 

Giống như việc vì sao Thái tử lại bảo người mang nàng về phủ, đến giờ nàng cũng chưa thể lý giải.

 

Có lẽ, câu trả lời… phải do nàng tự đi tìm.

 

Nghĩ vậy, Đường Tiểu Bạch liền mở miệng hỏi: “Tào đại nhân, ta có thể gặp Thái tử điện hạ một lát không?” Chớp mắt, “Người đã cứu ta, ta muốn đích thân cảm tạ.”

 

Tào Hòa càng thêm khó xử: “Điện hạ hiện đang tiếp kiến Tấn Vương, không tiện gặp nhị tiểu thư.”

 

Đường Tiểu Bạch khựng lại, rồi tức tối. Thái tử vừa bị ám sát, Hoàng đế lại lập tức cho người tới thăm dò? Thăm dò xem Thái tử đã c.h.ế.t chưa sao?!

 



Chỉ là lần này, Đường Tiểu Bạch nghĩ hơi nhiều rồi.

 

Tấn Vương đến cũng chỉ là thăm hỏi bình thường, nếu có ẩn ý khác thì cũng không phải để dò xét Thái tử.

 

“Nghe nói Thái tử khi trở về đã mang theo một tiểu cô nương?”

 

Tiểu Thái tử thoáng sửng sốt, nhíu mày hỏi ngược: “Tấn Vương nghe từ đâu ra?”

 

“Trưởng nữ của phủ Yến Quốc Công tận mắt chứng kiến. Lúc ấy tình hình hỗn loạn, nàng và muội muội bị tách ra, nhìn thấy một cấm vệ mặc quan phục Thiên Ngưu của Thái tử cứu muội muội họ Đường khỏi đám đông rồi theo xe của điện hạ về phủ.”

 

Tiểu Thái tử nghe xong chỉ “ồ” một tiếng. Tấn Vương đợi một lúc, không thấy gì thêm, đành nhíu mày hỏi tiếp: “Vậy tiểu nữ ấy hiện tại có ở trong phủ của điện hạ không?”

 

“Có.” Trả lời gọn lỏn một chữ, lại không nói thêm gì nữa.

 

Tấn Vương vốn thường được lệnh Hoàng đế tới phủ Thái tử thăm hỏi, coi như cũng quen biết tiểu Thái tử, biết tính tình hắn quái gở âm u, nên cũng chẳng để bụng, nói tiếp: “Nếu vậy, điện hạ giao tiểu cô nương ấy cho ta đi.”

 

Lời còn chưa dứt, Thái tử đã ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt lạnh buốt nhìn hắn chằm chằm.

 

Tấn Vương nào coi vị Thái tử suy tàn này ra gì, tùy ý giải thích: “Đại tiểu thư Đường gia đã tìm đến ta, ta tiện đường gặp nên định cho người đưa muội muội nàng về.”

 

“Cô không đồng ý!” Tiểu Thái tử lạnh giọng.

 

Tấn Vương hơi ngạc nhiên, nhướn mày nói: “Dù sao cũng là nữ nhi phủ Yến Quốc Công, không tiện lưu lại bầu bạn cùng điện hạ. Nếu điện hạ thấy cô đơn, mai mốt a huynh chọn vài tiểu cô nương đưa tới làm bạn với ngươi.”

 

Đôi mắt đen của tiểu Thái tử đầy sát ý: “Cô không cần người khác, Cô muốn nàng!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com