Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 36: Thái tử gặp thích khách



Thái tử ngự giá đã đến.

 

Trước cổng chùa Hiến Phúc, từ hoàng tử công chúa đến bá quan dân chúng, nhà sư tín đồ, ai nấy đều cung kính chắp tay, trang nghiêm đứng đợi nghênh đón ngự giá thái tử.

 

Tước vị Yến Quốc công là nhất phẩm, vì vậy vị trí đứng của Đường Tiểu Bạch khá gần phía trước. Nàng chỉ hơi ngẩng đầu đã có thể liếc thấy bằng khóe mắt đoàn ngự giá oai phong với cờ xí phấp phới, thị vệ nghiêm trang hộ tống.

 

Thái tử ngồi trong bộ liễn, do tám thị vệ cường tráng khiêng.

 

Bốn góc bộ liễn có cột đứng, buông xuống những tầng màn lụa dày mỏng chồng lớp, che đi dung nhan của vị thiếu niên tôn quý bên trong.

 

Lúc đầu Đường Tiểu Bạch chỉ lén liếc một cái, chỉ cảm thấy sau lớp màn là một bóng người mờ ảo, tựa sương mây tụ lại, nhẹ bẫng như gió thổi là tan, yếu đuối vô cùng.

 

Nàng bất giác nhớ đến lời đồn về vị tiểu thái tử gầy yếu nhiều bệnh, không nhịn được nhìn kỹ thêm lần nữa.

 

Vẫn không thấy rõ, chỉ lờ mờ nhận ra y phục bên trong vô cùng hoa lệ, càng khiến thân hình nhỏ bé ấy thêm mờ nhạt khó phân biệt.

 

Nhỏ thế này sao… Trong lòng Đường Tiểu Bạch thoáng chua xót.

 

Chợt bị Đường Kiều Kiều bên cạnh kéo tay, nhắc nàng quỳ xuống.

 

“Hoàng thái tử điện hạ thiên tuế!”

 

“Hoàng thái tử điện hạ thiên tuế!”

 

“Hoàng thái tử điện hạ thiên tuế!”

 

Tiếng hô vang từng đợt như sóng trào cuốn tới, chấn động cả đất trời…



Từng tiếng hô vang vọng khiến đầu Lý Mặc đau như búa bổ. Hắn xoa thái dương, ánh mắt xuyên qua tầng màn mỏng nhìn ra phía trước.

 

Chỉ thấy một biển đầu người đen kịt, hoàn toàn không thể tìm được bóng dáng tiểu cô nương kia.

 

Trong lòng thoáng tiếc nuối, hắn thu mắt lại, bỗng dưng ánh sáng khóe mắt lay động.

 

Nhìn kỹ lại, thì thấy Triệu Cảnh đang dẫn một đội cấm vệ rời khỏi đội ngũ lặng lẽ. Lý Mặc dõi mắt theo một lúc, sau đó hạ mắt, nét mặt lạnh nhạt. Tin đã chuyển đến, nếu có biến, kẻ gặp xui hẳn là Triệu Cảnh rồi...

 

Triệu Cảnh vừa phát hiện kẻ tình nghi trong đám đông liền sai người âm thầm áp sát.

 

Nào ngờ đối phương cảnh giác hơn hắn tưởng, vừa có người tới gần liền lập tức rời đi.

 

Chính sự rời đi ấy càng khiến hắn xác định kẻ này đáng ngờ. Không chút do dự, Triệu Cảnh lập tức dẫn người đuổi theo.

 

Lần này hoàng đế điều hắn sang làm chỉ huy đội cận vệ Thái tử, đặc trách an ninh chuyến xuất hành hôm nay, cũng chính là để truy bắt thích khách từng xuất hiện ở phủ Thái tử tháng trước.

 

Nếu thật sự là nhằm vào Thái tử, thì Thái tử vừa lộ diện, hắn nhất định sẽ có động tĩnh!

 

Lần này, nhất định phải bắt được thích khách! Như vậy mới không phụ tất cả những gì hắn đã từ bỏ!

 

“Giá—!” Triệu Cảnh quát to, thúc ngựa như bay, đuổi theo bóng người đang chạy trốn phía trước.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

Nhưng tên này thân pháp cực kỳ linh hoạt, rõ ràng rất quen thuộc địa hình kinh thành, lúc ẩn lúc hiện, lao vọt qua mái nhà hiên ngói, động tác như thú dữ, mấy lần Triệu Cảnh ra hiệu vây bắt đều bị hắn thoát khỏi.

 

Rượt đuổi suốt nửa canh giờ, rốt cuộc Triệu Cảnh vẫn để mất dấu hắn.

 

“Đây là đâu?” Triệu Cảnh nhíu mày, quan sát bốn phía. Suốt đường truy đuổi căng thẳng, hắn chẳng kịp chú ý phương hướng, chỉ nhớ đại khái đã đến phía nam thành.

 

“Là ở ngõ Tấn Xương.” Thuộc hạ bẩm báo.

 

Quả nhiên là phía nam thành. Triệu Cảnh đảo mắt một lượt, quát: “Lục soát!”

 

Thành nam cách xa hoàng thành, không có mấy kẻ quyền quý cư ngụ, việc lục soát không gặp khó khăn.

 

Hắn dẫn đầu tiến vào một căn dân trạch. Cửa gỗ không sơn, phía trên có một vết nứt mờ mờ không dễ nhận ra, mái hiên đơn sơ rủ xuống những dây đằng xanh biếc, bước tới gần còn có thể ngửi thấy hương hoa cỏ phảng phất theo gió lướt qua cửa.

 

Triệu Cảnh khẽ sững người, sắc mặt lạnh đi, ra lệnh cho thuộc hạ gõ cửa. Chốc lát, bên trong có tiếng hỏi vọng ra: “Ai đó gõ cửa?”

 

Thân hình Triệu Cảnh bỗng nhiên khựng lại——

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Trước bảo điện hương khói lượn lờ, thoạt nhìn cứ như ánh nắng chính ngọ thiêu đốt nhân gian, bốc lên từng làn hơi nóng.

 

Đường Tiểu Bạch đứng cách bảo điện không xa. Thái tử cùng các hoàng tử công chúa đều ở trong điện, còn dưới mái hiên bên ngoài thì là các thân thích hoàng tộc đủ kiểu.

 

Nàng cũng coi như là thân thích hoàng tộc, nhưng vai vế không đủ gần, nên vừa khéo bị đẩy ra ngoài mái hiên.

 

Ban đầu nàng còn có tâm trạng thay đổi góc độ liên tục, đủ mọi cách chỉ mong được nhìn rõ dung nhan Thái tử điện hạ, nhưng chẳng bao lâu sau đã bị nắng hong cho rũ rượi.

 

Lúc nàng len lén dịch bước, định tiến sát lại gần người  Cố gia, trong điện bỗng nhiên tiếng tụng kinh dừng lại.

 

Đường Tiểu Bạch vội đứng thẳng người, ánh mắt sáng rực dõi về phía cửa điện đang rộng mở.

 

Pháp hội lần này lý thuyết là sẽ kéo dài nhiều ngày, nhưng Thái tử điện hạ thân thể suy nhược, chỉ có thể lưu lại một canh giờ.

 

Giờ đã gần hết canh. Cấm vệ dọn đường, cung nhân xếp hàng.

 

“Hoàng Thái tử giá lâm——”

 

Tiếng nhạc nổi lên, bước chân nghiêm cẩn dần tiến đến. Đường Tiểu Bạch len lén nhô đầu ra sau lưng mẫu thân, ánh mắt xuyên qua khe hở giữa đội cấm vệ, nhìn thấy một thân ảnh  mảnh khảnh.

 

Hài đen mây lành, trường bào sa đỏ, vạt áo thêu hoa văn giao long bằng chỉ vàng quý giá, dưới ánh dương chói lọi càng thêm rực rỡ lóa mắt.

 

Đường Tiểu Bạch đưa mắt nhìn lên, không khỏi ngẩn ra. Khi nãy Thái tử đến nàng còn rơi lại phía sau, không thấy được người.

 

Giờ thì thấy người rồi, nhưng vẫn không thấy mặt. Không biết là để che nắng hay chắn gió, mà chiếc lọng hoa trên đầu Thái tử rủ xuống màn sa dài hơn tưởng tượng, che khuất cả phần vai trở lên.

 

Chuyện này...

 

Đường Tiểu Bạch đâu phải kẻ dễ từ bỏ?

 

Chờ đến lúc Thái tử đi ngang trước mặt, nàng len lén rụt người thấp xuống, đầu cũng nghiêng sang bên, định từ phía dưới nhìn lén dung mạo Thái tử.

 

Ngay khoảnh khắc ấy——

 

“Vút!”

 

Tiếng xé gió bén nhọn gần như xé rách màng nhĩ. Trước khi Đường Tiểu Bạch kịp bịt tai, đã nghe thấy giữa đám đông hỗn loạn có người hô to: “Có thích khách! Bảo vệ Thái tử——”

 



Một canh giờ sau.

 

Đường Tiểu Bạch ngồi ngẩn ngơ trong một đình thủy tạ bốn phía thông thoáng, trước mặt là hồ sen ngập đầy lá xanh hoa trắng, bất giác xuất thần.

 

Sao nàng lại đến đây rồi?

 

Không lâu trước đó, nàng còn ở chùa Hiến Phúc. Khi pháp hội cầu phúc tạm kết, Thái tử điện hạ chuẩn bị hồi phủ, còn chưa bước ra cửa, thì gặp phải thích khách.

Lúc ấy tình cảnh hỗn loạn vô cùng.

 

Nàng người nhỏ, tầm nhìn hạn chế, bị xô ngã xuống đất, suýt nữa bị giẫm đạp.

 

Nhưng không. Rất nhanh sau đó, nàng được một cao thủ nhấc bổng lên từ đất, rồi một trận phi hành hỗn loạn.

 

Tiếp theo, chính là bị đưa tới nơi này——

 

“Đường Nhị tiểu thư ——”

 

Đường Tiểu Bạch ngoảnh đầu nhìn lại. Đình thủy tạ nối liền với hành lang, nơi tận cùng hành lang có một đoàn người đang bước đến, bước chân ngay ngắn, đi trên sàn gỗ gần như không phát ra tiếng động, đủ biết là được huấn luyện kỹ lưỡng.

 

Người dẫn đầu là một vị nội thị trung niên vận hồng y, niên kỷ quá nửa trăm, đến trước mặt nàng liền mỉm cười cúi đầu nói:

 

“Nô tài là  điển nội Tào Hòa, phụng mệnh Thái tử điện hạ mang bữa trưa đến cho nhị tiểu thư.”

 

Đường Tiểu Bạch nén xuống nỗi nghi hoặc trong lòng, đứng dậy nghiêm cẩn hành lễ cảm tạ, rồi lo lắng hỏi: “Thái tử điện hạ vẫn ổn chứ? Có bị kinh sợ gì không?”

 

Lão nội thị nhìn nàng với ánh mắt càng thêm từ ái, một mặt sai các thị nữ bày thức ăn, một mặt đáp: “Điện hạ bình an vô sự, chỉ là nhớ nhị tiểu thư còn chưa dùng bữa, nên thúc giục nô tài nhanh chóng mang tới hầu hạ.”

 

Đường Tiểu Bạch cảm thấy vừa được sủng ái vừa kinh ngạc, trong lòng càng thêm hồ nghi: Sao nàng lại được đưa tới  phủ Thái tử rồi?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com