Tuy nghe lời nói trẻ con kia, nhưng vẻ mặt Tấn vương vẫn mang theo ý cười, khẽ cong môi: “Yến Quốc công là trụ cột của triều đình, ái nữ nhà người ta đâu phải ai cũng có thể tùy tiện giữ lại—”
Dừng một thoáng, trong mắt lộ ra vẻ trêu chọc, “Điện hạ dù có muốn lấy tiểu cô nương nhà người ta làm thê tử, cũng phải đợi trưởng bối hai nhà lên rồi hãy nói!”
Tiểu thái tử đỏ bừng hai má tái nhợt, vừa thẹn vừa giận: “Cô… Cô đâu có!”
Tấn vương lại cười, dịu giọng khuyên nhủ: “Điện hạ đừng nghịch nữa, mau đưa người ta về đi, miễn cho thân nhân trong nhà lo lắng sốt ruột.”
Giữa hàng lông mày của Thái tử hiện lên vẻ giận dữ u ám: “Cô là Thái tử, không cần Tấn vương dạy cô phải làm gì!” Nói đoạn, hắn quay người phất tay áo, “Người đâu, tiễn Tấn vương!”
Tấn vương đã đến phủ Thái tử không ít lần, đây vẫn là lần đầu tiên bị tiểu Thái tử nổi giận đuổi thẳng ra ngoài, trong thoáng chốc, hắn thậm chí còn quên mất phải phản ứng thế nào.
Mãi đến khi bước được một đoạn khỏi tẩm điện của Thái tử, hắn mới bừng tỉnh, bật cười thành tiếng.
Là đại tiểu thư Đường gia đến cầu xin hắn, hắn mới tiện thể mở lời một chút, không ngờ lại chọc ra phản ứng thế này từ tiểu Thái tử.
Phụ tử Yến Quốc công đều là danh tướng, nữ nhi Đường gia tự nhiên cũng được người người để mắt tới.
Mà đại tiểu thư Đường gia lại chính là ứng cử viên thích hợp nhất cho vị trí Vương phi trong mắt hắn—chẳng lẽ ngay cả Lý Mặc cũng để ý đến thế lực của phủ Yến Quốc công, định tiếp cận tiểu muội Đường gia, người cùng trang lứa với mình?
Dù Lý Mặc còn nhỏ, chưa hề nghĩ đến chuyện hôn nhân, nhưng kẻ đứng sau hắn là Thường Sơn Quận Vương thì lại là một con cáo già, chưa chắc đã không có toan tính.
Nghĩ đến đây, khóe môi Tấn vương hiện lên một nụ cười lạnh mang theo khinh miệt. Đúng là dám mơ mộng thật.
Chỉ dựa vào cái thân thể văn không xong võ chẳng ra gì, ba câu ho liền ho sù sụ như bệnh nhân hấp hối của Lý Mặc, Nhị tiểu thư được trưởng công chúa nước Kỷ của Cố gia và phủ Yến Quốc công cùng nhau nâng niu trong lòng bàn tay ấy, chỉ sợ liếc nhìn cũng chẳng buồn liếc hắn một cái!
Tấn vương khẽ cười giễu cợt, tiện tay gọi một tên thị tùng trong phủ Thái tử, hỏi:
“Đường Nhị tiểu thư nhà đang ở đâu?”
Dù Lý Mặc không cho, hắn cũng có cách đưa người đi khỏi phủ Thái tử.
Vừa hỏi xong, còn chưa kịp đợi thị tùng đáp lời, liền nghe một giọng nói non nớt mềm mại vang lên: “Ta ở đây…”
Hắn quay đầu nhìn theo tiếng gọi, thấy nơi hành lang cách đó không xa, một bé gái chừng tám chín tuổi đang đứng đó, mảnh mai xinh xắn.
Áo lụa hồng, váy trắng, trông như một nụ hoa vừa chớm nở. Khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc tạc, đặc biệt là đôi mắt tròn to long lanh đen láy, cực kỳ sinh động.
Thấy hắn nhìn qua, cô bé lễ phép cúi người hành lễ: “Tham kiến Tấn vương.”
Thì ra là nhận ra hắn. Tấn vương xoay chuyển ý niệm trong đầu, bất chợt đổi ý, khẽ gật đầu với cô bé: “Tỷ tỷ ngươi lo lắng vì ngươi đi lạc, sốt ruột đến cầu xin bản vương, bản vương vì tình nghĩa mới đồng ý đến phủ Thái tử tìm ngươi, nhưng Thái tử không chịu thả người, bản vương cũng đành bó tay—”
Thấy cô bé hiện lên vẻ kinh ngạc trên mặt, trong lòng Tấn vương càng thêm khinh bỉ, lại thêm một câu, “Có lẽ hôm nay Thái tử bị thích khách làm cho hoảng sợ, nhất thời cố chấp. Bản vương sau này sẽ lại đến khuyên nhủ, ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại đây.”
Cô bé như bị dọa sợ, ngơ ngác nhìn hắn, không thốt nên lời. Tấn vương nhẹ gật đầu với nàng, xoay người rời đi, khóe môi không nhịn được khẽ nhếch lên.
Thái tử cố chấp giữ tiểu thư của phủ Yến Quốc công làm bạn, sớm muộn cũng phản tác dụng thôi.
Thử hỏi thân nhân nhà cô bé kia, có ai là người dễ đối phó? Nếu như làm cô bé ấy sợ đến hỏng người thì…
Quả thật Đường Tiểu Bạch bị doạ sợ rồi!!
Bởi vì hiện tại còn hơn một năm nữa mới đến thời điểm bắt đầu của cốt truyện gốc, nên nàng vẫn luôn tập trung quan sát Tiểu Tần, ít khi để ý đến tiến triển bên phía Đường Kiều Kiều.
Không ngờ đại tiểu thư lại nhanh như vậy mà đã tiếp cận Tấn vương rồi!
Tấn vương chính là cái tên thái tử vô tình, ác độc trong nguyên tác kia—chuyên ngược nữ phụ rồi ngược luôn cả nữ chính!
Sau khi xác nhận thái tử của Vĩnh Phúc không phải là nhân vật chính trong nguyên tác, Đường Tiểu Bạch đã nghiêm túc tìm hiểu tình hình các hoàng tử của đương kim hoàng đế.
Thực ra cũng không khó để xác định. Thái tử trong nguyên tác là con trai của quý phi, mà ở đây quý phi Trịnh thị chỉ có một người con, chính là Tấn vương Lý Sơ.
Một kẻ phản diện đỉnh cao bá đạo điên cuồng như ngươi, giờ lại dám nói với ta là “bó tay” trước một tiểu thái tử?
Ta tin ngươi mới là lạ đấy!
Tự ngươi bắt nạt Tiểu Thái tử còn chưa đủ, giờ lại muốn kéo ta vào bắt nạt cùng—thật đáng ghét!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người như vậy, Đường Kiều Kiều làm sao lại thích cho được?
Theo nguyên tác, Đường Kiều Kiều sẽ được sắc phong làm thái tử phi vào năm Thái Hưng mười ba, sau khi được phong khoảng một hai tháng thì nữ chính Tần Khuynh Dung sẽ tiến kinh, cướp mất danh hiệu “đệ nhất mỹ nhân kinh thành” và tình cảm của Lý Sơ.
Từ đó về sau, Đường Kiều Kiều trở thành kẻ đứng đầu hàng ngũ “ác nữ hãm hại nữ chính”, hoàn toàn đạt chuẩn một nữ phụ độc ác chính hiệu.
Nhưng người khiến Đường Kiều Kiều rơi vào cảnh sống không bằng c.h.ế.t cuối cùng lại không phải nữ chính, mà là Lý Sơ—người mà nàng si mê.
Dù nhìn từ góc độ nào, Đường Tiểu Bạch cũng không muốn trái tim của đại tỷ bị trao nhầm chỗ. Trước giờ rõ ràng đâu có dấu hiệu gì! Sao chỉ mới chớp mắt, tỷ tỷ đã có liên hệ với Lý Sơ rồi?
Chẳng lẽ là tại mình? Không được! Phải mau chóng trở về!
Nếu không quay về kịp, Lý Sơ lại có cơ hội quyến rũ đại tỷ ngốc nhà cô mất!
Trong lòng Đường Tiểu Bạch nóng như lửa đốt, chẳng còn tâm trí nào lo việc mình vừa trúng kế ly gián của Lý Sơ. Cô túm lấy một gã thị tùng trong phủ Thái tử, giọng đầy cương quyết: “Ta muốn gặp Thái tử điện hạ—”
“Cô mệt rồi, không gặp.” Tiểu Thái tử mặt lạnh như tiền, giọng nói cứng rắn.
Đặng Liêu ngẩn người: “Điện hạ thật sự định giữ cô bé này lại?”
Lý Mặc lạnh lùng đáp: “Đã bị Tấn vương xúi giục đến gây rối, sao cô có thể để mặc được?”
Theo kế hoạch ban đầu của hắn, sau khi Tấn vương rời đi, có thể lập tức đưa cô bé trở về phủ. Chỉ là, hắn không ngờ Tấn vương lại chủ động xin đưa cô bé về.
Hắn không suy nghĩ gì liền từ chối. Hắn đâu phải không biết đường đưa người về, cần gì Tấn vương nhiều chuyện?
Chẳng phải là thèm khát thế lực của phủ Yến Quốc công sao? Đến cả một đứa bé cũng không tha!
Hắn tuyệt đối không cho phép!
Chỉ là, càng không ngờ được, Tấn vương lại gặp được Đường tiểu cô nương ở phủ Thái tử, còn buông lời ly gián.
Mà cô bé vốn lanh lợi kia, chỉ vài câu đã bị Tấn vương xúi bẩy, quay sang đối nghịch với hắn!
Nghĩ tới đây, Lý Mặc liền thấy nghẹn trong lòng không nói nên lời.
“Chậc…” Đặng Liêu thở dài, “Yến Quốc công lâu ngày không ở kinh thành, hai tiểu thư trong phủ rốt cuộc cũng thiếu người dạy bảo—”
“Muội ấy chẳng qua còn nhỏ, chưa hiểu chuyện!” Tiểu Thái tử bất ngờ lớn tiếng ngắt lời, “Tấn vương có ý dụ dỗ, một đứa trẻ thì làm sao phân biệt thật giả?”
Đặng Liêu ngẩn ra, ngập ngừng gật đầu đồng ý, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Thái tử điện hạ mới đến phủ Yến Quốc công mấy ngày? Mà đã thân thiết với cô bé này đến vậy? Ngay cả một câu không tốt cũng không cho người khác nói?
“Điện hạ—” Vừa mới ra ngoài truyền lời, Tào Hòa đã quay lại, “Đường Nhị tiểu thư không chịu rời đi…”
“Kệ nàng đi!” – Lý Mặc lạnh giọng.
Tào Hòa có chút khó xử: “Nhưng ngoài kia nắng gắt lắm…”
Tiểu điện hạ liếc mắt lạnh lùng qua. Tức thì Tào Hòa như được khai tâm đại ngộ:
“Nô tài lập tức đi lấy tán che nắng!” – nói xong vội vội vàng vàng lui ra.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Đặng Liêu khẽ nhíu mày: “Cứ để mãi thế cũng không phải cách.”
Dĩ nhiên là không định giữ mãi.
“Một khắc sau, nếu nàng vẫn còn đứng ngoài đó, thì ngươi thay ta truyền lệnh, bảo người đưa nàng về phủ!” – Lý Mặc lạnh nhạt nói.
Tiểu nha đầu ở ngoài làm loạn một hồi cũng tốt, để Tấn vương tưởng mưu kế của hắn đã đắc thủ.
Đặng Liêu nghe vậy, trong lòng vẫn còn chút do dự: “Chỉ một khắc thôi sao?” Có phải hơi ngắn rồi không?