Với thân phận và địa vị của nàng, lẽ ra phải là nhóm áp chót mới tới. Nhóm đến cuối cùng sẽ là Thái tử.
Thế nhưng lúc này, ngay cả các mệnh phụ ngoài cung cũng vẫn chưa đến đầy đủ ở chùa Hiến Phúc.
Khi Đường Tiểu Bạch đến bái kiến, bất ngờ bị Bình Dương công chúa kéo vào lòng.
“Lâu rồi không gặp Tiểu Bạch, dạo này lại nghịch ngợm gì thế?” Bình Dương công chúa thân mật ôm lấy nàng hỏi han.
Đường Tiểu Bạch nghiêm mặt nói: “Tỷ tỷ bảo ta không hiểu chuyện, nên đưa ta đi học rồi!”
Chẳng phải chỉ vì lần trước lỡ lời trước mặt công chúa đó sao? Đường Kiều Kiều đã không còn muốn dẫn nàng đi gặp công chúa nữa.
Dĩ nhiên bản thân nàng cũng chẳng mấy hào hứng gặp lại vị công chúa này. Nhưng Bình Dương công chúa lại không hề trách móc gì.
“Tiểu Bạch cũng đi học rồi à, ha ha ha…” Công chúa cười nghiêng ngả.
Đường Tiểu Bạch nghe mà khó chịu. Đi học thì sao chứ? Chẳng lẽ nàng không thể học hành đàng hoàng?
Đáng tiếc là địa vị không đủ cao, dù không muốn nghe cũng đành phải chịu. Liếc nhìn Bình Dương công chúa đang cười vui vẻ, nàng thấy gương mặt nàng ấy rạng rỡ như hoa đào, mắt mày ngập tràn xuân sắc, không khỏi thầm nghĩ: Chẳng lẽ có chuyện gì vui sao?
Sau vài câu xã giao, một phụ nhân ăn mặc chỉn chu bất ngờ bước vào, đi thẳng tới bên công chúa, cúi đầu thì thầm.
Đường Tiểu Bạch đang ngồi ngay trong lòng công chúa, làm sao mà không nghe thấy?
“Phò mã hiện đang ở ngõ Vĩnh Phúc, sẽ hộ tống Thái tử điện hạ tới chùa Hiến Phúc.”
Đường Tiểu Bạch chợt hiểu ra. Thì ra Bình Dương công chúa đến đây là vì Triệu Cảnh!
Nhưng vừa nghe nói Triệu Cảnh vẫn còn ở ngõ Vĩnh Phúc , vẻ mặt thiếu nữ đang si mê kia bỗng tan biến như chưa từng tồn tại.
“Còn bao lâu mới đến?” Công chúa hỏi.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Phụ nhân dè dặt đáp: “Chắc khoảng sau giờ Tỵ khắc bảy… đi cùng xe ngựa của Thái tử thì phải?”
Tức là còn phải đợi hai canh giờ nữa. Nhưng Bình Dương công chúa đã đến chùa Hiến Phúc rồi, giờ mà quay lại ngõ Vĩnh Phúc thì không tiện, đành phải ngồi đợi.
Nghĩ tới đây, sắc mặt công chúa càng thêm khó coi.
Phu nhân Cố thị tuy không nghe rõ lời của phụ nhân kia, nhưng thấy sắc mặt công chúa thay đổi thì liền nhanh chóng dẫn hai cô con gái lui ra.
Rời khỏi thiền thất nơi công chúa nghỉ ngơi, Đường Kiều Kiều thấp giọng lẩm bẩm: “Sao lại là Triệu Cảnh hộ tống Thái tử?”
Đường Tiểu Bạch chợt giật mình.
Đúng thế! Sao lại là Triệu Cảnh?
Trước đây chính Triệu Cảnh là người bao vây Tiến Tấu Viện ở Trấn Châu.
Hắn rõ ràng là con d.a.o trong tay hoàng đế! Triệu Cảnh hộ tống Thái tử, điều đó có ý gì
…
“Triệu Cảnh sao?” Lý Mặc cũng tỏ ra bất ngờ.
“Vâng! Vương gia nói rằng, các cơ quan đều được bố trí như thường lệ, chỉ có việc điều động Triệu Cảnh từ Tả Vệ Quân sang Hữu Vệ Quân của Thái tử, phụ trách cảnh giới dọc đường từ phủ Thái tử tới chùa Hiến Phúc hôm nay.” Nói tới đây, Đặng Liêu trấn an, “Nhưng Triệu Cảnh chỉ là một tiểu tướng, trong tay không có nhiều người, không ảnh hưởng tới an ninh hôm nay.”
Lý Mặc lắc đầu: “Không phải nhằm vào ta.”
Hoàng đế xưa nay chưa từng coi trọng hắn, làm vậy chẳng qua là muốn lấy hắn làm mồi nhử để đối phó với người khác.
“Lập tức cho người liên hệ với Tô Thuấn Khanh—”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
…
Tại Trường Hưng Lý, bên ngoài Tiến Tấu Viện Trấn Châu.
“Nhị tiểu thư nhà ta muốn nếm thử bánh tét kiểu Trấn Châu, phải là loại vừa mới ra lò. Làm phiền đại nhân khoảng giờ Dậu mang đến phủ Yên Quốc Công. Ban ngày nhị tiểu thư sẽ ở chùa Hiến Phúc cầu phúc cho Thái tử điện hạ, không cần đại nhân đưa tới.”
Người hầu gái truyền lời ăn mặc chỉnh tề, thái độ cao ngạo, trông như thị nữ thân cận của chủ nhân, lời nói chắc chắn là nguyên văn chủ nhân căn dặn.
Chủ nào tớ nấy.
Ngay cả một thị nữ cũng dám hống hách trước mặt quan viên, có thể thấy chủ nhân nàng ta kiêu ngạo đến mức nào.
Ngay cả người qua đường cũng thấy không thuận mắt, lắc đầu liên tục, ánh mắt đầy phẫn nộ.
Nhưng vị quan trẻ tuổi bị đối xử như thế vẫn giữ dáng vẻ lắng nghe chăm chú, sau khi nha hoàn nói xong, còn mỉm cười gật đầu: “Phiền cô nương nhắn lại với nhị tiểu thư, Tô mỗ nhất định sẽ đem bánh tét đến phủ Yến Quốc công đúng giờ Dậu, tuyệt đối không đưa nhầm chỗ!”
Lễ độ ôn hòa, lại thêm dung mạo tuấn tú, khiến nha hoàn đỏ mặt, rồi lại vội vàng lấy lại dáng vẻ cao ngạo, gật đầu qua loa rồi dẫn hai tên tiểu tư rời đi.
Tô Thuấn Khanh đứng tại chỗ, dõi theo một lúc, ánh mắt rơi lên bầu trời, thoáng ngẩn ra, sau đó mỉm cười xoay người bước vào Tiến tấu viện Trấn Châu.
Vẫn là con đường cũ, trèo tường sang bên cạnh.
Lần này người kia không ngồi trong đình, mà đang ở bên bờ nước, múa một thanh đại đao hùng hồn như sấm.
Nhìn vóc dáng, vai rộng chân dài, thân hình cao lớn, xoay người lại thì hóa ra vẫn là một thiếu niên chưa tới hai mươi.
Thấy Tô Thuấn Khanh đi vào, thiếu niên liền thu chiêu, tiện tay cắm mạnh thanh đao xuống đất.
Tô Thuấn Khanh liếc nhìn thanh đao kia, không nhịn được nói: “Thế tử, thanh đao này không phải vật thường, dí vào cổ tiểu cô nương thật sự rất nguy hiểm!”
Thế tử xoa mũi, ho nhẹ hai tiếng, hỏi lại: “ Đường nhị tiểu thư tìm ngươi có việc gì?”
Trong mắt Tô Thuấn Khanh lóe lên vẻ nghi hoặc, liền kể lại lời nha hoàn vừa truyền.
Nghe xong, thế tử ngạc nhiên: “Nàng ta cũng tới báo động à?”
Tô Thuấn Khanh không hiểu: “Thái tử điện hạ chẳng phải đã cho người truyền tin rồi sao, sao còn để Đường nhị tiểu thư đến báo nữa?” Người của Thái tử và nha hoàn của nhị tiểu thư kia gần như chỉ chênh nhau một bước chân.
“Có thể là thực sự muốn ăn bánh tét Trấn Châu?” Thế tử đoán.
Tô Thuấn Khanh bật cười: “Bánh tét Trấn Châu khác gì với bánh chưng Kinh thành chứ!”
Thế tử cười ha hả: “Nàng ta là tiểu cô nương, biết cái gì? Ngươi cứ sai người gói cho nàng hai cái là được rồi!”
Tô Thuấn Khanh mỉm cười gật đầu, lại hỏi tiếp: “Còn chùa Hiến Phúc thì sao?”
Tin từ Thái tử và lời ám chỉ mơ hồ của nhị tiểu thư Đường gia đều là cùng một điều——đừng đến chùa Hiến Phúc.
Phò mã Triệu Cảnh bị điều sang làm vệ binh bên Thái tử, phụ trách bảo vệ chuyến xuất hành hôm nay của Thái tử, mục tiêu nhắm đến rõ ràng là “thích khách” từng xuất hiện ở phủ Thái tử lần trước.
Từ góc độ của hoàng đế mà nói, lần trước là người Trấn Châu dò xét phủ Thái tử, muốn tìm cơ hội cứu Thái tử, nhưng đến cả mặt Thái tử cũng chưa kịp gặp.
Cho nên nay hắn bày ra cái bẫy này, dụ Thái tử rời phủ, dẫn thích khách lộ diện, để Triệu Cảnh âm thầm quan sát, chờ cơ hội bắt gọn.
Cái bẫy này cũng không sai, Thế tử vốn định cải trang đến chùa Hiến Phúc xem náo nhiệt.
Tin của Thái tử gửi đến rất kịp lúc. À… Đường Nhị tiểu thư cũng rất kịp lúc…
Đã biết là có bẫy, vậy thì cứ thế bỏ qua sao?
“Cứ thế bỏ qua thì chẳng phải quá nhạt nhẽo rồi sao?” Thiếu niên Thế tử cong môi cười.
Chơi mưu à? Ai mà không biết!
“Lập tức điều động toàn bộ nhân thủ, trễ hơn chút nữa, xa giá Thái tử sẽ đến mất——”