Trần Hiệt đứng ngược sáng dưới ánh trăng, ngũ quan mờ ảo, đôi mắt u tối không rõ cảm xúc.
Nhìn thấy Giang Đề hơi ngẩng đầu nhìn mình, khuôn mặt vẫn còn lem luốc nhưng tinh thần rất tốt. Mái tóc trước trán có một lọn được nhuộm đỏ khẽ vểnh lên một cách vui vẻ, đung đưa theo gió.
Trần Hiệt bỗng cảm thấy khô miệng, nuốt nước bọt mím môi rồi nói: "Ừ. Anh đặc biệt quay lại cứu em. Có cảm động không?"
Thật sự Giang Đề rất cảm động, giống như mặt hồ tĩnh lặng trong lòng bỗng nhiên bị ném xuống một viên đá nhỏ, từng vòng gợn sóng lan tỏa.
Nhưng cậu không nói gì mà chỉ kéo mũ trùm đầu lên, quấn chặt áo để giữ ấm, hơi hất cằm kiêu ngạo nói: "Lần sau mời anh ăn cơm."
Trần Hiệt hờ hững hỏi lại: "Ân cứu mạng mà chỉ trả bằng một bữa cơm thôi à?"
Dường như ngọn lửa trong biệt thự vẫn đang tiếp tục bùng phát và lan rộng, cơn gió đêm cuốn qua như đồng cỏ mùa hè.
Bóng lưng Trần Hiệt dưới ánh trăng khẽ dao động.
Anh tiến lên một bước, đôi mắt càng sâu thẳm như đại dương trong trẻo trong đêm tối, đôi khi lướt qua những gợn sóng ánh sáng lấp lánh.
Giang Đề bị ánh mắt đó làm cho bỏng rát, đôi tai bỗng chốc nóng bừng. Trong lòng cậu lập tức chửi thầm chính mình: Đồ ngốc! Tự dưng lại nói mấy lời như vậy để làm gì chứ?
Cậu lặng lẽ tự trừng phạt bản thân bằng cách cắn vào đầu lưỡi, mặt lạnh tanh nói: "Em nói bừa thôi..."
"Chính miệng em nói đấy nhé."
Cả hai cùng lên tiếng.
Ai cũng nghe rõ lời của đối phương nhưng ai cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Hai người trừng mắt nhìn nhau.
Rồi đồng loạt giả ngu.
Trần Hiệt: "Bạn nhỏ, anh coi là thật rồi đấy."
Giang Đề: "Anh nói gì cơ? Gió to quá em nghe không rõ."
Các đồng đội đang hóng hớt kịch tính bỗng nhiên cảm thấy nghẹt thở: "..."
Hai người này có bị đần không? Còn đôi co nữa thì giờ này con họ chắc cũng ba tuổi rồi ấy!
Cloud dùng khuỷu tay huých nhẹ Triệu Bắc Nam với Time: "Đi thôi, đừng đứng đây làm kỳ đà cản mũi."
Đôi trẻ này cần không gian riêng.
Ba người lập tức rời đi một cách rất ăn ý, ngay cả Tần Thư cũng tìm việc khác để làm.
Trần Hiệt rất hài lòng với hành động của họ. Anh nhìn quanh, xác nhận không còn ai chú ý rồi vươn tay ra véo má Giang Đề.
"Giang Tiểu Đề..." Anh cúi xuống nhìn chăm chú vào chàng trai. "Nói lại lần nữa xem nào."
Hiếm khi Giang Đề không phản kháng, hơi ngẩng cằm lên, chớp chớp hàng mi dài lười biếng hỏi lại: "Nói cái gì?"
Trần Hiệt lại tiến gần thêm một chút, bóng của anh hòa vào bóng của Giang Đề làm một.
Đầu ngón tay nóng rực truyền đến hơi thở dồn dập của trái tim đang rạo rực.
Anh không biết Giang Đề có cảm nhận được không nhưng anh không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Chết tiệt, quá hiếm hoi rồi.
Trần Hiệt kiềm chế sự kích động trong lòng, khẽ chạm mũi vào mũi cậu: "Em nói là muốn lấy thân báo đáp cho anh."
Hành động này quá đỗi mập mờ.
Đây không phải là điều mà bạn bè hoặc anh em bình thường sẽ làm với nhau cho nên đã thu hút không ít ánh mắt tò mò.
Nhưng mọi người cũng rất biết điều, không ai lên tiếng quấy rầy.
Vốn Giang Đề lười nhác, tay đút túi quần, không buồn phản kháng tùy ý để người đàn ông này làm càn.
"Hmmm..." Cậu chớp chớp hàng mi cong vút. "Em..."
Đến nước này rồi, coi như không còn đường lui, cậu cũng lười phủ nhận.
Giang Đề khẽ nhắm mắt, mặt đỏ tai nóng lúng túng nói: "Em... Ừ..."
Ai ngờ còn chưa kịp thốt ra hết chữ ừm, phía sau bỗng vang lên một tiếng gầm giận dữ.
"Là hai đứa phải không!!!"
Trần Hiệt ngước mắt lên, Giang Đề quay đầu lại.
Chỉ thấy Trương Hách Lượng mặc đồ ngủ, dưới chân một bên là dép xỏ ngón, bên kia là dép lông, bộ dạng kỳ dị với lửa giận ngút trời lao đến.
Vừa đến nơi là hắn lập tức mắng té tát:"Lúc cháy nhà, người ta đều chạy ra ngoài thoát thân còn hai đứa lại lao ngược vào hả?"
"Quá đáng thật! Muốn tìm chết hả?"
Giang Đề im lặng một lúc rồi biện hộ: "Tôi quay lại tìm Lộ Lộ."
Trương Hách Lượng trừng mắt nhìn Trần Hiệt: "Còn cậu thì sao?"
Trần Hiệt thản nhiên đáp: "Quay lại tìm em ấy."
Trương Hách Lượng tức đến mức mặt đen lại, nghiến răng ken két.
Hắn chỉ vào chiếc balo dưới đất, gằn giọng hỏi: "Cái túi này là sao? Bàn phím đáng giá bao nhiêu thì có quan trọng bằng mạng của hai đứa không?"
"Còn chiếc nhẫn kim cương của Tần Thư nữa, Giang Đề, cậu bị ngốc à? Nghĩ là có thể đốt cho nó biến mất chắc?"
Giang Đề chột dạ dụi dụi mũi không nói nên lời.
Trương Hách Lượng tức muốn bốc khói.
Hai người này là con cưng của EOG, nếu có chuyện gì xảy ra thì hắn không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.
"Hai đứa thối tha này làm tôi tức chết mất! Tôi phải xem thử ngoài mấy cái bàn phím này còn cái gì linh tinh nữa không."
Hắn lật ngược chiếc balo lên đổ hết đồ đạc bên trong ra. Nhưng ngoài bàn phím và chuột máy tính, dường như cũng không có gì đáng nói.
Khoan đã—
Còn một cái hộp nhỏ.
Trương Hách Lượng nhặt nó lên nghiến răng nghiến lợi nhìn Giang Đề, hỏi: "Cái này là gì?"
Dù cho Giang Đề có bị đánh một trận ngay bây giờ cũng sẽ không nhíu mày.
Nhưng khi thấy chiếc hộp bị phát hiện thì sắc mặt cậu lập tức thay đổi.
Cậu nhanh như chớp giật lấy nó nhét vào túi quần, lạnh lùng nói: "Đồ của tôi."
Trương Hách Lượng cười lạnh: "Lấy mạng đổi chắc hẳn rất quý giá nhỉ. Moi ra đây cho tôi xem thử."
Giang Đề lập tức trốn ra sau lưng Trần Hiệt, hai tay nắm chặt áo anh nói: "Năm nghìn chữ kiểm điểm."
Trương Hách Lượng không chịu buông tha: "Chỉ có năm nghìn chữ kiểm điểm thôi hả?"
Giang Đề ủ rũ.
Năm nghìn chữ đã vượt xa giới hạn của một con gà mờ trong học tập như cậu.
Hồi đi học, mỗi lần thi viết bài luận tám trăm chữ, cậu chưa lần nào viết đủ số chữ cả.
"Anh còn muốn thế nào nữa?"
Trương Hách Lượng bất ngờ nói: "Cộng thêm nửa tháng học."
Giang Đề thò đầu ra từ sau lưng Trần Hiệt: "Học gì?"
"Khóa huấn luyện kiến thức an toàn phòng cháy chữa cháy. Mỗi khóa kéo dài nửa tháng, cuối kỳ có bài kiểm tra. Nếu không đạt chín mươi điểm thì đừng mong tốt nghiệp."
Giang Đề: "..."
Cậu tỏ rõ vẻ không vui: "Sao chỉ phạt mỗi tôi? Anh ấy cũng liều mạng cứu tôi mà."
"…?" Trần Hiệt quay lại nhìn nhóc con sau lưng, "Giang Tiểu Đề, em lấy oán báo ơn đấy à?"
"Giang Đề nói đúng. Trần Hiệt, cậu cũng không thoát được đâu."
Trần Hiệt: "…"
Anh khẽ nhếch môi, thầm nghĩ đúng là mình cứu nhầm người rồi.
Trương Hách Lượng còn muốn tiếp tục dạy dỗ nhưng lần này bị Trần Hiệt ngăn lại.
Vừa rồi có một cơ hội tuyệt vời để tiến thêm một bước với Giang Đề vậy mà lại một lần nữa bị gián đoạn. Điều này khiến anh vô cùng bực bội.
"Được rồi, còn chưa xong à? Lý lẽ ai cũng hiểu, cứ làm theo lời anh nói đi."
Trương Hách Lượng tức đến suýt thổ huyết, nhưng cũng chẳng có gì để phản bác nên đành quay sang mắng người khác.
Cuối cùng chỉ còn lại Trần Hiệt với Giang Đề.
Trần Hiệt cố gắng tìm lại chủ đề vừa rồi nhưng Giang Đề không còn dũng khí để đối mặt nữa.
Thêm vào đó, một trận hỏa hoạn khiến mọi người đều rối tung rối mù, xung quanh thì ồn ào náo nhiệt, không còn bầu không khí thích hợp nữa.
Thành thật mà nói so với lần trước trong nhà vệ sinh trung tâm thương mại thì tình huống bây giờ còn chẳng bằng.
Ít nhất khi đó không có sự hoảng loạn hay thê lương như thế này.
Vậy nên chuyện này lại một lần nữa rơi vào bế tắc.
May mắn là đám cháy trong biệt thự đã nhanh chóng được khống chế, nguyên nhân cụ thể vẫn chưa được xác định.
Nhưng đêm nay chắc chắn không thể ở lại đó được nữa.
Thế là tất cả nhân viên đều được cho về nhà.
Còn về các tuyển thủ, Trương Hách Lượng đã sắp xếp khách sạn cho họ.
Biết đám nhóc này quen hưởng thụ nên hắn còn đặc biệt đặt hẳn phòng suite sang trọng.
Năm người ba phòng.
Ban đầu hắn dự định để Trần Hiệt một phòng riêng, bốn người còn lại chia thành hai phòng.
Thế nhưng khi họ đến khách sạn thì Trần Hiệt lập tức gửi cho Trương Hách Lượng một ánh mắt kiểu "Tốt nhất là thay đổi ngay lập tức đi".
Trương Hách Lượng cười nhạt: "Không phải cậu muốn ở chung với bé Đề đấy chứ?"
Lúc này họ đang đứng trước quầy làm thủ tục nhận phòng, bốn người còn lại bao gồm cả Giang Đề đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi uống đồ nóng.