Đây là lần thứ hai Trần Hiệt tận mắt trải nghiệm cảm giác con vịt đã vào tay bỗng dưng lại bay mất.
Tất nhiên Giang Đề không phải con vịt mà là cục vàng mà anh hằng mong nhớ.
Anh xoa xoa huyệt thái dương đang âm ỉ đau, trong lòng chỉ trách lúc trước không để thầy tướng số tính toán kỹ hơn. Hóa ra khi phạm kiếp đào hoa thì chưa chắc mọi chuyện đã suôn sẻ.
Hình như trên lầu có chuyện nghiêm trọng, khắp nơi đều là tiếng bước chân chạy gấp và tiếng hò hét. Không bao lâu sau, khói đặc cuồn cuộn tràn xuống dưới.
Trần Hiệt tạm thời gác lại chuyện của Giang Đề rồi nhanh chóng chạy lên tầng hai, nhìn thấy một trong những phòng huấn luyện lửa cháy ngùn ngụt, kèm theo đó là tiếng nổ lách tách của hệ thống điện.
Vì ngày mai có trận đấu nên tối nay khá nhiều nhân viên ở lại căn cứ, đặc biệt là đội huấn luyện và tổ dữ liệu.
Lại đúng lúc đang nghỉ ngơi ban đêm.
Thế là cả tòa nhà toàn những người đàn ông mặc quần đùi lông nhông chạy khắp nơi.
Phần lớn mọi người vội vã chạy xuống dưới lầu để thoát thân, một số ít người gan dạ cố gắng dùng bình chữa cháy để dập lửa.
Thế nhưng không những không có tác dụng mà còn có khả năng bị ảnh hưởng bởi vụ nổ của hệ thống điện làm đe dọa đến tính mạng. Do đó họ chỉ có thể ôm theo những thứ quan trọng rồi bỏ chạy.
Trần Hiệt đứng quan sát tình hình vài giây, biết rằng ngọn lửa này không thể dập tắt nên đành quay người lên tầng trên gọi các đồng đội còn đang ngủ dậy.
May mắn thay bọn họ đã tỉnh từ lâu.
Triệu Bắc Nam để trần thân trên mập mạp, chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi họa tiết sặc sỡ, tay vác hai túi hành lý hấp tấp chạy huỳnh huỵch từ tầng ba xuống.
"Cả đội trưởng nữa, còn đứng đờ ra đó làm gì? Mau chạy đi chứ!"
Vừa nói xong là người đã lao thẳng xuống tầng một.
Trần Hiệt: "……"
Time và Cloud cũng nhanh chóng theo sau.
Hai người họ không chạy ngay mà định vào phòng huấn luyện lấy bàn phím.
Bàn phím là vợ, dù trời có sập cũng không thể vứt bỏ.
Nhưng họ vừa đến cửa phòng huấn luyện thì bên trong đã vang lên tiếng lửa cháy bùng bùng.
Phòng huấn luyện chính cũng bị chập điện bốc cháy.
Đúng lúc này, giám đốc đi ngang qua thấy cảnh tượng đó liền kéo hai người họ đi: "Mạng quan trọng hơn bàn phím! Mau chạy!"
Lửa bùng lên không thể kiểm soát, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Trần Hiệt là Giang Đề.
Giang Đề đang đi tìm Lộ Lộ, nhưng Lộ Lộ là một chú mèo nhỏ, bị hoảng sợ sẽ chạy lung tung rất khó tìm.
Nghĩ đến đây là sắc mặt anh lập tức thay đổi, vội vã quay người chạy lên tầng ba.
Mọi người đều đang chạy xuống dưới để thoát thân, chỉ có Trần Hiệt đi ngược dòng tìm người, lập tức đụng phải Tần Thư.
Mặt mày Tần Thư tái nhợt nói: "Trần Hiệt, cậu đi cùng tôi lên phòng dữ liệu lấy vài thứ quan trọng."
Phòng dữ liệu là nơi quan trọng nhất trong căn cứ, lưu trữ tài liệu nghiên cứu suốt nhiều năm của đội. Nếu bị thiêu rụi không chỉ bao nhiêu tâm huyết đổ sông đổ bể mà hậu quả còn không thể tưởng tượng được.
Đương nhiên Trần Hiệt hiểu điều đó nhưng anh càng lo lắng cho Giang Đề hơn.
Dường như Cloud nhìn thấu tâm tư anh, lập tức nói: "Anh Hiệt, em biết Giang Đề ở đâu, để em đi tìm cậu ấy giúp anh."
Hắn vỗ vai Trần Hiệt: "Yên tâm, sẽ không sao đâu."
Trong mắt Trần Hiệt lóe lên chút do dự, nhưng lúc này cũng chỉ có thể làm vậy. Thời gian gấp gáp nên không thể chần chừ.
Anh cùng Tần Thư nhanh chóng chạy đến phòng dữ liệu, lúc này bên trong đã có mấy nhân viên làm việc đang vội vàng thu dọn đồ đạc, cả căn phòng hỗn loạn.
Dữ liệu quá nhiều, họ chỉ có thể chọn những thứ quan trọng nhất để mang đi.
Trần Hiệt tiện tay tìm một chiếc hộp bỏ vào những ổ cứng chứa dữ liệu quan trọng trong tủ, rồi đón lấy xấp tài liệu mà Tần Thư đưa qua.
Lúc này khói đặc ùn ùn tràn vào, nếu còn nán lại sẽ rất nguy hiểm.
Anh đẩy Tần Thư ra ngoài rồi cùng vài nam nhân viên hợp lực mang những tài liệu quan trọng đi.
Vừa ra đến cửa cầu thang thì thấy Cloud bụm mũi chạy từ tầng ba xuống, hoảng hốt nói: "Làm sao bây giờ? Không tìm thấy Tiểu Đề!"
Sắc mặt Trần Hiệt lập tức thay đổi, không kịp suy nghĩ nhiều trực tiếp nhét đồ vào tay Cloud: "Mọi người xuống trước đi."
Nói xong anh lao thẳng lên tầng ba, mỗi bước nhảy ba bậc.
"Đội trưởng?"
"Trần Hiệt!"
"Chết tiệt, cậu muốn ở lại chịu chết à?!!"
Không ai có thể cản nổi Trần Hiệt. Trong đầu anh lúc này chỉ có mỗi Giang Đề.
Căn cứ quá rộng, phòng ốc nhiều, anh vừa gọi tên Giang Đề vừa lần lượt tìm từng phòng.
Tìm hết tầng ba, anh lại lên tầng bốn.
Cùng lúc đó, đa số nhân viên đã được sơ tán xuống dưới.
Giám đốc lo đến mức chạy tới chạy lui, vừa gọi 119 vừa kiểm tra số người.
119 đã được gọi vô số lần, cách đó vài con phố đã có thể nghe thấy tiếng còi xe cứu hỏa.
—— Đây là một tin tốt.
Nhưng cũng có tin xấu.
Triệu Bắc Nam hét lên: "Huấn luyện viên! Đội trưởng và bé Đề còn ở bên trong!"
Sắc mặt Tần Thư tái nhợt, giám đốc thì ngã khuỵu xuống vì sợ hãi.
Tầng hai toàn là phòng huấn luyện, các thiết bị điện tử chi chít, một vụ nổ có thể dễ dàng kích nổ cả hệ thống dây điện còn lại.
Hiệu ứng domino.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà lửa và khói đặc đã nuốt chửng tầng hai.
Mọi người trông ngóng từng giây nhưng vẫn không thấy Trần Hiệt với Giang Đề xuất hiện.
Tần Thư sốt ruột đến mức hoa mắt, suýt chút nữa ngất xỉu, may mắn có người đỡ kịp.
"Khi nào xe cứu hỏa tới?" Giọng Tần Thư run run hỏi.
"Sắp rồi, nghe còi báo động đi, chắc không xa đâu."
Mọi người như kiến bò trên chảo nóng, cảm giác mỗi giây trôi qua dài như cả thế kỷ.
Triệu Bắc Nam không chịu nổi nữa nói: "Hay là tôi vào cứu họ ra nhé?"
Những người khác vội vàng kéo hắn lại.
"Mẹ kiếp, đừng có mà gây thêm rắc rối! Đừng học đòi Hồ Lô đi vào rồi tự đốt mình luôn đấy!"
Lời thì là thế nhưng chỉ cần Trần Hiệt với Giang Đề còn ở bên trong một giây thì bọn họ cũng không thể bình tĩnh nổi.
Ai mà không lo sốt ruột, không đau lòng chứ?
May thay, cuối cùng hai phút sau xe cứu hỏa cũng đến.
Mọi người thấy vậy lập tức ùa ra đón.
Lúc này một tiếng nổ lớn vang lên từ phía trên, khói đen cuồn cuộn tràn xuống.
Ngay khi lính cứu hỏa đang chuẩn bị phương án cứu hộ, thì——
Bỗng nhiên một tiếng kính vỡ loảng xoảng vang lên từ hướng khu vườn nhỏ.
Mọi người đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy một cánh cửa kính sát đất bị người từ bên trong đá văng ra!
Tại khoảnh khắc tiếp theo, một thanh niên cao lớn vững vàng bước ra từ trong đám cháy, trên vai vác theo một chàng trai tóc xoăn ngốc nghếch.
Tất cả mọi người sững sờ, trợn tròn mắt há hốc mồm, cằm như muốn rơi xuống đất.
Ngoài việc kinh ngạc vì hai người bọn họ có thể thoát khỏi biển lửa an toàn, điều khiến họ không thể tin nổi chính là dáng vẻ lúc bước ra.
Trần Hiệt thì không có gì đáng nói, chủ yếu là phụ trách làm công nhân vận chuyển.
Điều khiến người ta nghẹt thở chính là chàng trai tóc xoăn ngốc nghếch họ Giang tên Đề, người đang nằm trên vai anh ý.
Tay trái cậu ôm một con mèo, cánh tay phải móc một chiếc ba lô căng phồng, trong lòng lại ôm hai chiếc bàn phím, một xám một trắng, miệng còn ngậm một chiếc nhẫn kim cương trị giá cả triệu.
Giang Đề cứ thế bị Trần Hiệt vác trên vai, khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ bị khói hun cho đen sì, mái tóc rối bù dựng lên, vẻ mặt trống rỗng ngây ngốc, cả người trông vừa thảm hại vừa đáng thương. Hoàn toàn là hình tượng của một người tị nạn chạy nạn chính hiệu.
Mọi người trông thấy cảnh này: "……"
Trần Hiệt vác Giang Đề đến trước mặt mọi người sau đó thả cậu xuống đất.
Giang Đề vẫn còn đờ đẫn, linh hồn như bị hù dọa bay mất.
Cuối cùng Triệu Bắc Nam mạnh tay xoa mặt cậu hét lớn: "Bé Đề, tỉnh lại đi! Không sao rồi, mạng chó của cậu vẫn còn!"
Giang Đề giật mình một cái, cuối cùng cũng hoàn hồn.
Miệng vô thức thả lỏng, chiếc nhẫn kim cương lập tức rơi xuống đất.
Tần Thư vội cúi xuống nhặt lên, sững sờ hỏi: "Bé Đề, sao cậu lại mang nhẫn của tôi ra ngoài? Nguy hiểm quá!"
Giang Đề chớp chớp đôi mắt cay xè vì khói, vô thức chảy nước mắt.
"Không sao, lúc tìm Lộ Lộ thì tiện tay cầm luôn."
Đúng là tiện tay thật.
Thực ra cũng có thể không lấy nhưng cậu vẫn nhớ mang máng rằng Tần Thư từng nói chiếc nhẫn này là món quà mà người đàn ông cô yêu nhất tặng cho cô, vì vậy dù đã rất nhiều năm trôi qua mà cô vẫn luôn giữ nó bên mình.
Giang Đề đặt con mèo và đống đồ trong tay xuống đất.
Đồng đội cau mày.
Time hỏi: "Lửa cháy mà không lo chạy thoát, cậu lấy nhiều thứ như vậy làm gì?"
Triệu Bắc Nam phụ họa: "Đúng đó! Cậu không biết sợ chết hả?"
Nhưng khi Cloud kéo khóa ba lô ra, tất cả đều im bặt.
Chiếc ba lô mà Giang Đề dùng không phải loại bình thường, cũng không phải túi đựng thiết bị ngoại vi mà họ hay dùng mà là một chiếc túi du lịch cũ bị vứt xó, kích thước khá lớn.
Bên trong nằm lộn xộn ba bộ bàn phím và chuột.
Đó là của ba người họ.
Bàn phím và chuột của Giang Đề với Trần Hiệt đã được cậu ôm thẳng vào lòng từ trước.
Time sững sờ một lúc rồi lẩm bẩm: "Cậu còn cứu vợ tôi ra nữa ư?"
Thực ra một bộ thiết bị ngoại vi cũng không phải thứ gì quá quý hiếm, nếu bị cháy thì bỏ ra vài chục nghìn đặt làm bộ mới là xong.
Nhưng với tuyển thủ chuyên nghiệp, nó không chỉ đơn giản là một chiếc bàn phím hay con chuột mà còn là đồng đội và linh hồn của họ.
Nó đã cùng họ chứng kiến vô số thất bại với chiến thắng.
Time chạm nhẹ vào vợ của mình, niềm vui khi mất rồi lại tìm được dâng trào trong lòng.
"Bé Đề, cả đời này cậu là anh em tốt của tôi! Ân cứu mạng vợ tôi, kiếp sau tôi sẽ để Triệu Bắc Nam làm trâu làm ngựa báo đáp cậu!"
Giang Đề: "……"
Triệu Bắc Nam: "?"
Triệu Bắc Nam tách hai người ra càu nhàu: "Nói gì vậy? Mạng của bé Đề quan trọng hay vợ anh quan trọng?"
Rồi hắn hung dữ mắng Giang Đề: "Lần sau gặp hỏa hoạn thì cậu nên làm như tôi, chạy ngay lập tức, hiểu chưa? Cậu phải nhớ rằng mạng sống là vô giá, không có gì quý giá hơn nó cả!"
"Cho nên bé Đề, trong vòng một tuần, cậu phải viết một bản kiểm điểm 5000 chữ nộp cho bọn tôi!"
Lời còn chưa dứt, Cloud đang ngồi xổm dưới đất lục lọi bỗng giơ lên một chiếc ví da màu đen.
Hắn sững sờ sau đó vội giật lấy.
Time tò mò ghé lại: "Quan trọng lắm sao? Cho tôi xem thử nào?"
Ví mở ra, bên trong trống trơn.
"Xì, chỉ là một mẩu giấy vẽ ngoằn ngoèo, đáng để bé Đề liều mạng hả?"
Nhưng hốc mắt Triệu Bắc Nam bỗng nhiên đỏ lên.
Hắn ôm chặt Giang Đề khóc hu hu.
"Hu hu hu hu hu, bé Đề, tôi cảm động quá! Sao cậu biết chiếc ví này quan trọng với tôi vậy?"
Time: "?"
Cloud giải thích: "Chiếc ví này là di vật của ông nội Bắc Nam. Còn tờ giấy mà cậu gọi là ngoằn ngoèo kia thực ra là lá bùa hộ mệnh duy nhất mà bà nội cậu ấy để lại trước khi qua đời. Cậu nói xem có quan trọng không?"
Time hít sâu một hơi: "Bé Đề, cậu đúng là linh vật may mắn của đội chúng ta!"
Giang Đề sắp bị Triệu Bắc Nam ôm đến ngạt thở, Trần Hiệt nhíu mày kéo họ ra.
Sắc mặt anh không tốt lắm, nhìn Giang Đề, môi mấp máy vài lần như có lời muốn nói nhưng lại thôi.
Cuối cùng anh chỉ giơ ngón tay lành lạnh lên, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên mặt chàng trai.
Ban đầu Giang Đề không để ý, chỉ nghĩ rằng tên chó lợn này cũng bị dọa sợ giống cậu.
Cho đến khi Triệu Bắc Nam vừa hít mũi vừa lẩm bẩm: "Đội trưởng, tôi thừa nhận lúc anh quay lại tầng trên cứu bé Đề rồi vác cậu ấy xuống trông cực kỳ ngầu. Nhưng thực ra trong mấy phút chờ đợi đó, tôi đã tính xong luôn cả chỗ mua mộ cho hai người rồi."
"Phong cảnh ở phía Nam thành phố khá đẹp, giá cả cũng hợp lý, thanh toán một lần 800 nghìn là có ngay một phần đất."
"Vấn đề khó nhất là làm sao mua hai ngôi mộ liền kề để chôn hai người chung một chỗ."
Time không nhịn được nữa: "Cậu đần hả? Cần gì mua hai mộ chứ? Trộn tro hai người lại rồi chôn chung một chỗ chẳng phải vừa tiết kiệm tiền vừa tiết kiệm đất, còn bảo vệ môi trường à?"
Giang Đề: "……"
Trần Hiệt: "……"
Rõ ràng Giang Đề cảm nhận được tim mình đang đập loạn nhịp, thậm chí còn dữ dội hơn lúc ở trong biển lửa.
Cậu mím môi chậm rãi ngước lên nhìn Trần Hiệt, chăm chú quan sát khuôn mặt lạnh lùng của anh rồi lẩm bẩm hỏi: "Anh… Đã quay lại chỉ để tìm em sao?"