Thả FMVP Yêu Thích Của Team Ra

Chương 59: Rất Thích Rất Thích Em



Đêm nay toàn bộ thành viên EOG đều ngủ không ngon.

Có người lạ giường, có người lo lắng về trận đấu, có người bị ám ảnh bởi vụ hỏa hoạn.

Cũng có người hội tụ đủ những điều trên, lại còn bị một cậu nhóc họ Giang tên Đề làm cho tâm trạng bất ổn.

Rất ít khi Trần Hiệt mất ngủ.

Nhưng gần đây, mỗi lần mất ngủ đều có liên quan đến Giang Đề.

Thậm chí Giang Đề còn tệ hơn, cả đêm mơ thấy mình chửi mắng rồi đánh Trần Hiệt.

Sáng hôm sau thức dậy, sắc mặt vô cùng khó chịu chẳng muốn nói chuyện với ai.

Dù tinh thần cả đội đều không tốt nhưng trận đấu vẫn phải diễn ra.

Trên đường đến sân thi đấu, Time buồn bã nói: "Xong đời rồi, trận này toang chắc."

Triệu Bắc Nam còn buông xuôi hơn: "Toang thì toang, ông đây già rồi, mai tìm cái hòm nằm vào là xong."

Tần Thư nhíu mày lục trong túi lấy ra một lọ dầu gió, đưa từng người ngửi.

Không thể không nói quả thật mùi này khá kích thích, ngửi xong lập tức cảm giác như thân xác đang xuống địa ngục nhưng linh hồn lại bay lên thiên đường.

Trận này là vòng tứ kết, đối thủ của EOG là YPG, một đội tuyển hắc mã mới nổi được hậu thuẫn bởi tập đoàn tài phiệt.

Trước đó vì suất tham gia giải đấu hạng nhất của họ là bỏ ra một số tiền khổng lồ để mua, đúng kiểu nhà giàu mới nổi nhảy dù vào nên không được các đội tuyển lâu năm coi trọng cho lắm.

Nhưng sau nửa mùa giải thì mọi người mới nhận ra rằng dù tuổi đời YPG trẻ nhưng thực lực không thể xem thường.

Quan trọng nhất là đôi khi những đội trẻ có một phẩm chất mà các đội kỳ cựu không có – Máu liều nhiều hơn máu não, cả đội đều là đội cảm tử.

Phẩm chất này tốt hay xấu thì tùy góc nhìn.

Nhưng phải thừa nhận rằng, theo huyền học một đội toàn kẻ liều mạng dễ tạo ra kỳ tích nhất.

Dù sao thua cũng chẳng mất gì, thắng lại lãi to.

Vì thế các đội kỳ cựu thường đặc biệt dè chừng họ.

Huống chi hôm nay trạng thái của EOG không tốt, vừa vào sân đấu đã thấy đám thanh niên trẻ trung mài dao soàn soạt, sát khí ngút trời, mấy ông già làng E-Sports lập tức nhụt chí.

Triệu Bắc Nam chán nản: "Chẳng phải trước mặt chúng ta là năm bé Đề à? Ông đây xương cốt già rồi sao đấu lại bọn nó chứ?"

Giang Đề: "…"

Cloud: "Nghĩ theo hướng tích cực đi, bọn họ chỉ có tinh thần liều mạng như bé Đề chứ không có kỹ thuật giết người không chớp mắt của cậu ấy."

Time: "Nhưng hôm nay bé Đề cũng không có kỹ thuật của bé Đề nữa rồi."

Mọi người nhìn về phía Giang Đề thấy cậu nhóc bình thường luôn lạnh lùng ngầu lòi đang ngáp ngắn ngáp dài, nước mắt lăn xuống ướt cả hàng mi.

Nhìn xem, nhóc con buồn ngủ đến mức nào kìa.

Trần Hiệt lấy khăn giấy ra định lau mặt cho cậu.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nữ vang lên sau lưng: "Bé Đề!"

Giang Đề lập tức tỉnh táo hất tay Trần Hiệt ra, quay người chạy về phía cô gái.

Tay Trần Hiệt vẫn còn giơ lơ lửng giữa không trung, hơi cứng đờ.

Theo lý thì Thư Tâm không thể vào khu vực hậu trường nên rõ ràng Giang Đề đã cho cô ấy đặc quyền của người nhà.

Thư Tâm kéo Giang Đề ra xa thì thầm vài câu.

Trần Hiệt chăm chú nhìn chằm chằm, môi mím chặt, vẻ dịu dàng trên mặt dần phai nhạt.

Triệu Bắc Nam không nhịn được nói: "Thật ra bé Đề với Thư Tâm cũng không chênh lệch tuổi tác lắm, nhìn họ cũng khá đẹp đôi đấy chứ?"

Time cạn lời: "Cậu đừng có như đám netizen ngu ngốc ngoài kia mà ghép đôi bừa bãi chứ?"

"Tôi không ghép bừa đâu, tôi có cơ sở hẳn hoi."

"Như nào?"

Triệu Bắc Nam bắt đầu nói không hồi chiêu.

"Bé Đề rất thích mấy chị lớn hơn vài tuổi, trước có Thư Tâm, sau có chị Thư nên tôi nghi ngờ có thể cậu ấy mắc hội chứng Oedipus."

Mọi người đồng loạt nhìn hắn.

Bao gồm cả Trần Hiệt.

Cloud khó hiểu: "Hội chứng Oedipus?"

"Chính là do thiếu thốn tình mẫu tử lúc nhỏ nên lớn lên sẽ vô thức có xu hướng thích những người phụ nữ có tính cách hoặc đặc điểm nào đó giống mẹ mình."

"Giống như hội chứng Electra ở con gái vậy."

Nghe xong ai cũng thấy có lý.

Rồi cả đám đồng loạt nhìn về phía Trần Hiệt, ánh mắt như muốn nói: "Đội trưởng, nguy rồi!"

Trần Hiệt cau mày cảm thấy vô cùng bực bội.

Anh nghĩ Triệu Bắc Nam nói nhảm nhưng lại không thể phủ nhận khả năng này.

Thật sự Giang Đề rất ngoan ngoãn trước mặt Thư Tâm và Tần Thư, thậm chí còn không thích họ có người khác theo đuổi.

Giống như lần trước chỉ vì Tần Thư đi ăn với bạn trai cũ mà cậu liền vác theo một cây gậy sắt đi cùng.

Dù chưa chắc đó là tình cảm nam nữ nhưng ít nhiều cũng thể hiện ra một số dấu hiệu khác thường.

Có lẽ khi lớn hơn một chút, Giang Đề rất có khả năng sẽ thích một người phụ nữ như vậy. Có nhan sắc giống mẹ khi còn trẻ hoặc có tính cách tương đồng với mẹ cậu.

Nói chung thích con gái là bình thường, còn chuyện cậu thích Trần Hiệt thì xác suất lại cực kỳ thấp.

Trần Hiệt không thấy hội chứng Oedipus có vấn đề gì nhưng anh bực bội vì điều này có thể đe dọa đến lợi ích tình cảm của mình.

"Anh Hiệt." Time vui vẻ hùa theo: "Anh phải cẩn thận đấy nhé."

Trần Hiệt cười lạnh một tiếng không nói gì.

---

Sự xuất hiện của Thư Tâm như tiêm một liều kích thích cho Giang Đề khiến cậu nhóc từ trạng thái ủ rũ trở nên hừng hực khí thế.

Lúc lên sân đấu Triệu Bắc Nam trêu: "Bé Đề đã khôi phục kỹ thuật chưa?"

Nữa hả.

Giang Đề đeo tai nghe bằng một tay, động tác vừa ngầu vừa đẹp trai khiến fan nữ trên khán đài đỏ mặt, tim đập thình thịch.

"Khôi phục rồi." Cậu nói, "Trận này thắng."

"Nếu thua thì sao?" Time hỏi.

"Thua á?" Giang Đề khó chịu, "Chị gái đang ngồi dưới xem kìa, chỉ có thể thắng, không thể thua."

Trần Hiệt đang thử thiết bị bỗng khựng lại, sắc mặt lạnh như sương, đường nét cằm căng chặt đầy sắc bén.

Và để không phụ lòng Thư Tâm, khi trận đấu chính thức bắt đầu thì Giang Đề thực sự hóa điên.

Thư Tâm đứng ngoài cửa mỉm cười gọi vào.

Nói gì thì nói chứ bây giờ mọi người mới phát hiện hôm nay cô gái này ăn mặc đặc biệt trang trọng. Trang điểm đầy đủ, đeo trang sức, mặc váy trông như thể sắp tham gia một sự kiện quan trọng nào đó.

Ánh mắt Trần Hiệt lạnh lùng nhìn về phía Giang Đề hỏi: "Đi đâu?"

Vừa thu dọn đồ đạc Giang Đề vừa trả lời: "Đi với chị tham gia một buổi tiệc giao lưu."

"Đúng vậy." Thư Tâm bước vào, chớp chớp mắt, "Bé Đề sợ tôi gặp nguy hiểm nên nhất quyết muốn đi cùng."

Đầu lưỡi Trần Hiệt đẩy nhẹ vào răng dưới, cười: "Em ấy nhất quyết ư?"

Giang Đề treo túi thiết bị ngoại vi của mình lên tay người đàn ông này: "Ừm."

Nói xong cậu liền kéo Thư Tâm ra ngoài.

Đi được vài bước thì Giang Đề khựng lại, quay đầu nhìn.

Trần Hiệt đứng yên, ánh mắt dán chặt vào cậu, môi mím thành một đường mỏng.

Nhưng Giang Đề chỉ lạnh nhạt lướt qua anh rồi nhìn về phía Trương Hách Lượng.

"Quản lý, hôm nay tôi có thể về muộn một chút không?"

Trương Hách Lượng cười đáp: "Được, nhưng đừng muộn quá, nhớ chú ý an toàn."

Giang Đề gật đầu, cuối cùng rời đi cùng Thư Tâm.

Phòng nghỉ lập tức chìm vào một sự im lặng kỳ quái, tất cả mọi người đều nín thở nhìn Trần Hiệt.

Tuy chàng thanh niên không lộ ra bất cứ cảm xúc gì nhưng toàn thân lại tỏa ra hơi lạnh xa cách.

Triệu Bắc Nam vội vàng an ủi anh: "Đội trưởng, em trai lo lắng cho chị gái cũng là chuyện bình thường thôi. Bình thường em cũng quan tâm chị gái mình như vậy mà."

Time: "Đội trưởng. Đàn ông. Phong độ! Anh hiểu mà~"

Cloud vỗ vai anh chuyển chủ đề: "Mai là sinh nhật anh, Liên Minh có tổ chức tiệc mừng nên anh chuẩn bị tốt đi."

Trương Hách Lượng lập tức nhớ ra chuyện này, hối hận nói: "Đúng đúng, lễ phục nhà tài trợ gửi tới vẫn chưa thử, nhanh nhanh nhanh, tranh thủ thời gian giờ về ngay."

Trần Hiệt không nói gì, chỉ thò tay vào túi lấy bao thuốc rút một điếu ra.

Hàng mi anh buông xuống.

Khi ngọn lửa nhỏ sáng lên như trong lồng ngực anh cũng có thứ gì đó bùng cháy, sau đó vỡ nát, phát nổ.

Trong khoảnh khắc đó là cảm giác bức bối, thiếu kiên nhẫn và hoang mang chưa từng có trào dâng trong lòng anh.

***

Mười giờ tối.

Giang Đề đi ra cùng Thư Tâm.

Cậu đã giúp cô chặn bớt một ít rượu nên bước chân có phần loạng choạng.

Hai người đứng bên đường chờ xe đặt qua ứng dụng, Thư Tâm nhìn cậu, ánh mắt đặc biệt ngọt ngào và dịu dàng.

"Bé Đề."

"Ừm?"

"Cảm ơn em."

Giang Đề tựa vào cột điện không đáp, chỉ cúi đầu xem tin nhắn.

Cậu hơi nghi ngờ cũng có chút bực bội.

Cái tên chó lợn đó, cả buổi tối mà không gửi lấy một tin nhắn nào cả.

Thư Tâm vẫn lặng lẽ quan sát Giang Đề.

Cô phát hiện cậu em trai gầy nhỏ ngày xưa giờ đã cao hơn cả mình.

Hơn nữa còn rất đẹp trai, biết bảo vệ con gái, cảm giác tràn đầy an toàn.

Cô kéo chặt áo khoác của Giang Đề trên người mình, lòng khẽ rung động không kìm được mà mỉm cười nói: "Bé Đề, em có bạn gái chưa?"

Giang Đề trả lời qua loa: "Chưa."

"Vậy… Có thích cô gái nào không?"

"Cũng không."

Thư Tâm thở phào một hơi như đang thầm vui mừng điều gì đó.

Cuối cùng Giang Đề cũng nhận ra có gì đó không ổn, ngẩng đầu hỏi: "Sao thế?"

Thư Tâm có chút ngại ngùng, mặt hơi đỏ: "Không có gì, chị chỉ là… Ừm, nếu em còn độc thân thì chị có thể giới thiệu vài cô gái cho em làm quen."

Giang Đề khẽ nhíu mày. "Không cần đâu."

"Tại sao?" Thư Tâm chớp mắt, "Em không chấp nhận yêu trong hội chị em à?"

"Không phải…"

Giang Đề cúi đầu dùng giày thể thao giẫm giẫm lên bóng của mình, tai bắt đầu đỏ lên.

"Chị, chị có xem tin tức trên mạng không?"

"Tin nào?"

"Chính là… Những tin đồn, ừm, về em."

Thư Tâm bận rộn học hành không thích lướt mạng, các trận đấu điện tử cũng chỉ chọn những trận có Giang Đề tham gia để xem nên nhiều thông tin trên internet cô không biết.

Dù vậy cô cũng không phải người tối cổ, vẫn từng nghe phong thanh một số chuyện, ví dụ như—

"Ý em là em và đội trưởng của bọn em à?"

Giang Đề im lặng.

Thư Tâm ngờ vực: "Chẳng phải hai người chỉ đang ghép cặp để đẩy thuyền thôi sao?"

Giang Đề tiếp tục im lặng, mặt đơ ra nhưng đôi tai lộ ra từ mái tóc lại đỏ lên rõ rệt.

Thư Tâm nhìn thấy, ngẩn ra hồi lâu rồi mới bừng tỉnh.

"Chẳng lẽ là… Thật à?"

Giọng cô vì quá kinh ngạc mà cao vút lên nên lập tức lấy tay bịt miệng.

Nhưng vẫn không thể tin nổi, đôi mắt trợn to.

Đây là lần đầu tiên Giang Đề come out, gió đêm dù có thổi mạnh thế nào cũng không xua đi được sự nóng bừng trên mặt cậu.

"Chị…" Cậu kéo Thư Tâm lại gần hơn, hạ giọng nói, "Đừng nói với ai."

Vài giây sau cậu lại sửa lời: "Thôi, nói cũng được."

Dù sao cũng không quan trọng.

Thư Tâm xấu hổ cực kỳ, cảm thấy hổ thẹn vì những suy nghĩ vừa rồi của mình.

"…Được." Cô cười nói, "Bé Đề, cố lên nhé. Lần sau gặp mặt thì chị có nên gọi cậu ấy là em dâu không?"

Giang Đề khẽ cong môi: "Ừm, được."

Xe đặt qua ứng dụng cuối cùng cũng đến.

Vì không cùng đường nên Thư Tâm vẫy tay chào rồi lên xe một mình.

Giang Đề nhìn theo chị rời đi.

Một lát sau, cậu cầm điện thoại quay người đi về một con đường khác.

Đi một đoạn, cậu đột ngột dừng bước.

Chỉ thấy dưới ánh đèn đường cách đó mười mét có một bóng dáng cao ráo đang đứng yên.

Người đó mặc thường phục và áo khoác gió, dưới ánh sáng vàng mờ chỉ thấy đường nét mơ hồ nhưng vô cùng đẹp trai.

Giang Đề sững sờ.

Trong vài giây đầu tiên cậu còn tưởng mình nhận nhầm người.

Cho đến khi người đàn ông ấy sải bước dài ngược sáng, chậm rãi tiến đến gần cậu.

Lúc này Giang Đề mới nhận ra Trần Hiệt có gì đó khác lạ, gương mặt lạnh lùng, trong mắt như đang kìm nén một cơn bão cảm xúc.

Giang Đề nhướn mày: "Sao anh lại ở đây?"

Trần Hiệt không trả lời.

Anh nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng ban nãy— Cậu bé lạnh lùng trong mắt người khác mà trước mặt Thư Tâm lại cười đơn thuần như thế, đôi má còn vương chút e thẹn tuổi trẻ.

Yết hầu người đàn ông khẽ trượt lên trượt xuống, giọng trầm thấp: "Đi với anh đến một nơi."

"...Nhưng muộn rồi mà."

Trần Hiệt đột ngột nắm lấy cổ tay gầy của chàng trai, lần đầu tiên thô bạo kéo cậu về phía mình, đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo: "Ở bên người kia thì lúc nào cũng vui vẻ còn ở bên anh thì chê muộn hả?"

"..."

Giang Đề cảm thấy Trần Hiệt phát điên rồi nhưng cậu không có bằng chứng.

Cậu mím môi, hỏi: "Đi đâu?"

Trần Hiệt không trả lời mà chỉ kéo cậu lên xe.

---

Trần Hiệt rất ít khi tự lái xe, trong ấn tượng của Giang Đề thì đây là lần đầu tiên.

Một chiếc Bugatti sặc sỡ và cực kỳ ngầu.

Không quá hợp với khí chất của người đàn ông này nhưng lại rất hợp với thân phận và tài sản của anh.

Giang Đề có chút mê mẩn chiếc xe.

Chính xác hơn là không có cậu trai mười tám tuổi nào cưỡng lại được sức hút của một chiếc Bugatti.

Ngồi vào ghế phụ, cậu không nhịn được mà chạm chỗ này sờ chỗ kia.

Sau đó ánh mắt sáng rực nhìn về vô lăng, hỏi: "...Anh, chiếc xe này, có thể cho em lái thử không?"

Cậu ngừng lại hai giây rồi bổ sung: "En sẽ không làm hỏng đâu."

Sắc mặt của Trần Hiệt dịu đi đôi chút, cũng không hỏi Giang Đề có bằng lái hay không mà chỉ hỏi: "Rất thích à?"

"Ừm." Giang Đề gật đầu, "Đợi khi em kiếm đủ tiền thì em cũng muốn mua một chiếc."

Trần Hiệt liếc cậu một cái, ánh mắt đầy ẩn ý: "Vậy phải đợi đến bao lâu chứ? Hiện tại có một con đường tắt không tốn đồng nào mà vẫn có thể sở hữu nó, có muốn thử không?"

"Cách nào?"

Bọn họ đã đến nơi.

Giữa vô số ánh mắt ngưỡng mộ của người qua đường, hai chàng trai trẻ điển trai bước ra từ chiếc siêu xe.

Giang Đề ngẩng đầu nhìn cảm thấy hơi nghẹt thở.

"Giữa đêm khuya mà đi công viên giải trí, anh lại mộng du nữa à?"

Phải công nhận chuyện gì tên này cũng có thể nghĩ ra.

Trần Hiệt khẽ cong khóe môi kéo Giang Đề tiến vào.

Công viên này là lớn nhất Nam Châu, mãi đến ba giờ sáng mới đóng cửa.

Trước khi đóng cửa thì dòng người vẫn không ngớt.

Trần Hiệt với Giang Đề mua vé vào cổng, chạy thẳng đến những trò chơi cảm giác mạnh như tàu lượn siêu tốc và thuyền cướp biển.

Thế nhưng mỗi lần đi ngang qua chúng, Trần Hiệt lại không dừng chân.

Cho đến khi họ đến một hồ nước yên tĩnh.

"Xem pháo hoa không?"

"Sao cũng được." Chàng trai đút tay vào túi quần, chẳng có chút tinh thần nào cả.

Trần Hiệt mím môi, ánh mắt thoáng trầm xuống.

Anh giơ tay xem đồng hồ: "Còn chút thời gian, có đói không?"

Giang Đề giơ tay chỉ về phía xa nơi có quầy bán kem: "Em muốn vị dâu tây mix chanh."

"…"

Kết quả là cây kem mix còn to hơn cả mặt Giang Đề.

Nguyện vọng được thỏa mãn, cậu ngoan ngoãn theo Trần Hiệt bước lên một con thuyền.

Con thuyền cổ kính lắc lư nhẹ nhàng, bên trong được trang trí bằng hoa hồng, cỏ thơm và nến, vừa đẹp vừa lãng mạn.

Giang Đề với Trần Hiệt ngồi ở đầu thuyền, vừa ôm cây kem vừa nói: "Anh đúng là thiếu nữ bất khuất."

Trần Hiệt nghiêng đầu: "Gì cơ?"

"Thiếu – nữ – bất – khuất."

Đội tuyển đối thủ có một cô gái mít ướt, còn Giang Đề thì có một thiếu nữ bất khuất.

Trần Hiệt: "…"

---

Mỗi đêm đúng mười hai giờ là công viên sẽ bắn một màn pháo hoa hoành tráng để chào đón bình minh mới.

Vì vậy gần đến giờ thì càng có nhiều người tụ tập bên hồ.

Trong lúc đếm ngược.

Giang Đề bỗng nghe thấy Trần Hiệt nói bên cạnh: "Ngày mai là sinh nhật anh."

Cậu định nói "Em biết."

Nhưng lại nghe người kia tiếp lời: "Anh nhớ em luôn muốn xem pháo hoa ở Disney."

Giang Đề sững người, chậm rãi quay đầu nhìn anh.

Trần Hiệt cũng đang nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm.

"Kế hoạch quá gấp nên chỉ có thể thay thế bằng cái khác." Anh xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu, "Hy vọng lần này em cũng sẽ thích."

Giang Đề chớp mắt ngơ ngác nhìn anh vài giây.

Bỗng nhiên, trên bờ hồ vang lên tiếng hét phấn khích.

"A a a a a—"

"Đến rồi đến rồi!"

"Wow~ đẹp quá!"

Giang Đề ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy bông pháo hoa đầu tiên nổ tung thắp sáng cả bầu trời.

Màu sắc dần chuyển đổi, hình dạng cũng thay đổi.

Ban đầu là hoa.

Sau đó là lửa.

Tiếp theo là những ngôi sao băng kéo theo vệt sáng, trút xuống trong đôi mắt trong veo và tràn ngập ngạc nhiên của chàng trai.

Đây chắc chắn là màn pháo hoa đẹp nhất mà Giang Đề từng thấy, đẹp đến mức cổ cậu ngửa ra đến mỏi, kem tan chảy cũng không nỡ dời mắt.

Cậu không biết rằng pháo hoa chỉ mới là khởi đầu, điều thú vị hơn vẫn còn ở phía sau.

Chẳng bao lâu giữa trời đầy pháo hoa và sao băng thì đột nhiên xuất hiện những vật thể sáng hơn.

Chúng rất nhỏ, bay lướt qua để lại vệt sáng bạc.

Dần dần một hình vẽ chibi hiện lên trên bầu trời đêm.

Nhìn hình dáng thì là một thiên thần nhỏ có cánh, đội vòng hào quang, cầm cung tên— Thần Cupid.

Những vật thể đó vẫn tiếp tục bay, dường như là drone.

Chúng vẽ ra trước mặt Thần Cupid một con ác quỷ nhỏ.

Ác quỷ nhỏ có răng nanh và tai chó.

Rồi Thần Cupid bắn một mũi tên về phía ác quỷ nhỏ.

Một trái tim màu hồng rơi ra từ lồng ngực ác quỷ nhỏ.

Nó nhặt trái tim lên, mặt đỏ bừng bước từng bước đến trước Thần Cupid.

Giang Đề: ?

Cảnh này… Sao quen quá vậy?

Quả nhiên, giây tiếp theo, một cảnh càng quen thuộc hơn xuất hiện.

Chỉ thấy ác quỷ nhỏ nâng trái tim lên trước Thần Cupid, trên đầu hiện ra một dòng chữ: "Mũi tên tình yêu của cậu đã bắn trúng tôi, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi."

Sau đó màn hình cứ giữ nguyên ở cảnh đấy.

Trông như thể ác quỷ nhỏ vẫn đang chờ phản hồi từ Thần Cupid.

Giang Đề: "…"

Cạn lời. Nghẹt thở. Tai nóng ran.

Bờ hồ vô cùng náo nhiệt, tràn ngập tiếng cười đủ kiểu.

Có một anh chàng giọng cực lớn hét lên: "Con ác quỷ này đúng là vô liêm sỉ, lưu manh không biết xấu hổ."

Giang Đề gật đầu: Nhận xét này thật là khách quan, xác đáng, sắc bén.

Ai ngờ giây tiếp theo, anh chàng đó làm loa tay rồi hét lớn: "Đồng ý đi! Đồng ý đi!! Đồng ý đi!!!"

Hiệu ứng đám đông bùng nổ, những du khách hóng hớt cùng hô to: "Ở bên nhau! Ở bên nhau!! Ở bên nhau!!!"

Có người còn quá đáng hơn: "Cưới nhau đi! Cưới nhau đi!! Cưới nhau đi!!!"

Giang Đề: "…"

Cậu cảm nhận rõ hơi thở của ai đó đang ngày càng áp sát như một con sói nguy hiểm.

Thế là da đầu bắt đầu tê dại, hô hấp trở nên gấp gáp, sống lưng cứng đờ không dám nhúc nhích.

Cậu nuốt nước bọt giả vờ bình tĩnh và như không biết gì, chăm chú nhìn lên bầu trời đầy pháo hoa.

"Kết hôn không?" Cuối cùng giọng nam trầm thấp cũng vang lên bên tai đầy ám muội.

Mặt của Giang Đề lập tức đỏ bừng lên, còn nóng hơn cả pháo hoa trên bầu trời đêm.

Cậu nghiến răng trừng mắt nhìn về phía Trần Hiệt: "Anh nói... Con chó lợn này... A a a a a ——"

Bõm!

Rồi lại bõm!

Hai tia nước từ mặt hồ bắn lên sau đó lại nhanh chóng yên ắng trở lại. Qua khoảng mười mấy giây thì hai cái đầu ướt nhẹp mới thò lên từ dưới mặt nước.

Những người trên bờ vẫn chưa phát giác ra chuyện gì, họ vẫn tiếp tục vừa xem pháo hoa, vừa xem phim hoạt hình vừa đồng thanh hô vang: "Đồng ý đi! Đồng ý đi!"

"Ở bên nhau! Ở bên nhau!"

"Ghép đôi! Ghép đôi! Ghép đôi!"

Một tay Trần Hiệt lôi Giang Đề lên, tay kia quệt nước trên mặt, lần đầu tiên trong đời cảm thấy bực bội đến mức muốn đập đầu vào đâu đó. "Hôm nay là sinh nhật anh mà..."

Đường đường là bá chủ đường trên số một của giải đấu mà lúc này lại thảm hại đến mức tự đập trán vào mạn thuyền lạnh ngắt. Cộp, cộp.

Giang Đề thì trôi nổi lên xuống trong nước, cố gắng nhịn cười. Nhưng cậu chẳng có chút tố chất nào để làm vậy, nhịn không nổi nữa nên dứt khoát tự mình chìm xuống hồ.

Ai ngờ cánh tay thon dài của Trần Hiệt lại vươn xuống kéo cậu lên một lần nữa. Sau đó, thô lỗ ném cậu lên con thuyền đang lắc lư chao đảo.

Giang Đề còn chưa kịp lau nước trên mặt thì giây tiếp theo một bóng đen ập xuống, mang theo hơi thở bá đạo và cường thế.

"Ưm!"

Môi bị cắn xé, bị xâm chiếm, bị dày vò.

Lực đạo vừa mạnh bạo vừa hung hãn.

Đầu óc Giang Đề lập tức trở nên trống rỗng chỉ còn lại những cảm giác mãnh liệt đến mức hủy diệt.

Như có dòng điện chạy qua, da đầu tê rần, toàn thân mềm nhũn, tay chân run rẩy kèm theo hơi thở hỗn loạn nóng rực.

Mặt nước dập dềnh, bản năng khiến cậu phản kháng.

Nhưng cậu không thể chống lại Trần Hiệt.

Cũng chẳng có ai đến cứu cậu.

Cậu chỉ có thể để mặc người đàn ông này hôn mình, chạm vào mình hết lần này đến lần khác.

Nóng quá...

Khát quá...

Sắp ngạt thở rồi.

Giang Đề phát ra những tiếng rên khe khẽ như một con thú nhỏ bị mắc kẹt trong vòng tay và nụ hôn kín mít của Trần Hiệt.

Tên chó lợn này cũng còn chút tính người, cuối cùng mới chịu buông lỏng khi thấy cậu sắp ngất.

Nhưng cũng không dám thả ra quá xa, sợ con mồi vừa tới tay lại chạy mất.

Hơi thở của cả hai vẫn còn vương vấn dây dưa trong không gian. Đầu ngón tay thô ráp mang theo vết chai mịn, chầm chậm lướt qua cần cổ trắng ngần của chàng trai.

Cả hai đôi mắt đều ánh lên vẻ ẩm ướt nhưng lại sáng rực như ngàn vì sao vụn vỡ.

"Giang Đề."

"Giang Tiểu Đề…"

Giang Đề cảm thấy tai mình nóng bừng, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn câu tiếp theo sẽ là bạn nhỏ gì gì đó.

Nhưng không phải.

Trần Hiệt ôm chặt lấy cậu, mũi khẽ cọ vào chóp mũi nhau, chẳng còn chút bá đạo ngang tàng nào như lúc cưỡng hôn. Giọng nói khàn khàn ấm áp đầy dịu dàng: "…Em bé của anh."

Giang Đề giấu mặt vào vai người đàn ông, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.

Trần Hiệt tự cười nhạo bản thân, cuối cùng vẫn chẳng nhịn nổi quá hai ngày.

Anh cúi đầu, ánh mắt đăm đắm nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng nõn trước mặt, giọng nói trầm thấp: "Hôm nay là sinh nhật anh, có thể cho anh một điều ước không?"

Giang Đề buột miệng đáp ngay: "Không kết hôn."

Trần Hiệt: "…"

Trần Hiệt nhẫn nhịn hỏi tiếp: "Vậy… Đính hôn nhé?"

"…Vẫn quá sớm."

"Làm bạn trai?"

Lần này Giang Đề im lặng.

Trần Hiệt cũng không ép cậu, chỉ nhẹ nhàng thì thầm bên tai: "Giang Đề, anh thích em."

"Rất thích rất thích em."

"Thích đến mức muốn viết tên em vào sổ hộ khẩu, xe cộ nhà cửa đều chia cho em một nửa."

Giang Đề vẫn vùi mặt vào vai Trần Hiệt, hơi thở nóng rực phả lên làn da anh.

Trần Hiệt tiếp tục dụ dỗ: "Ở bên anh, Lộ Lộ sẽ mãi mãi là của em. Chiếc Bugatti mà em thích cũng sẽ là của em."

"Em bé, có phải như vậy rất lời không?"

"Hửm?"

Giang Đề thầm nghĩ: Ông đây không phải loại người ham vật chất!

Nhưng miệng lại nhỏ nhẹ đáp: "Ừm."

Mặc dù giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy…

Nhưng Trần Hiệt vẫn nghe được.

Pháo hoa đã tắt, những chiếc drone cũng đã bay đi.

Trong giây phút cuối cùng, Thần Cupid kiêu ngạo đón nhận trái tim mà ác quỷ nhỏ dâng lên.

Tay Trần Hiệt run run, vòng tay siết chặt hơn như thể muốn ôm trọn chàng trai mà anh yêu vào lòng.

Nhưng lần này Giang Đề lại nhanh hơn một bước.

Lần đầu tiên sau ngần ấy thời gian, cậu chủ động vòng tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Trần Hiệt, chôn mặt vào lòng anh. Vừa bực bội xấu hổ vừa giận dỗi.

Cậu lẩm bẩm: "Trần Hiệt, sinh nhật vui vẻ."

Rồi lại nói: "Em đã đợi rất lâu."

Trần Hiệt sững sờ: "Em đợi gì?"

Đợi anh tỏ tình, đợi rất lâu.

Nhưng những lời này quá sến súa, Giang Đề nhất quyết không chịu nói ra.

Đêm xuân tĩnh lặng, hơi nước vấn vương, mặt hồ thấm lạnh như tấm lụa mềm dưới ánh trăng.

Người trên bờ đã dần rời đi để lại một mặt hồ yên ắng tĩnh mịch.

Trần Hiệt nhận ra dường như Giang Đề trong lòng mình đang nóng lên bất thường.

"Sao thế?" Anh đưa tay lau những giọt mồ hôi trên trán cậu.

Giang Đề trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt đầy khó nói. Sau một hồi do dự thì cuối cùng cũng nghẹn ra được một câu: "Anh… Đừng có sát lại gần em như vậy."

Trần Hiệt: "?"

Người đều là của anh rồi, tại sao không được sát gần? Vừa nãy hôn em mà em đâu có phản kháng dữ vậy.

Nhưng rồi đột nhiên Trần Hiệt sực nhớ, cúi đầu nhìn thoáng qua.

Mặt anh lập tức đỏ lên.

Chết tiệt, lại nữa rồi.

"Anh xin lỗi."

Lời xin lỗi này so với lần trước đúng là không có chút thành ý nào.

Sau đó Trần Hiệt kéo Giang Đề lên thuyền rồi tự mình nhảy lên theo.

Giang Đề nằm dài trên boong tàu để gió đêm thổi qua làm dịu cơn nóng trong người.

Trần Hiệt ngồi bên cạnh, bỗng dưng thốt ra một câu kỳ quái: "Vậy bây giờ anh có đủ tư cách làm gì cũng được rồi, đúng không?"

Giang Đề còn chưa kịp hiểu: "Hả?"

Một bóng đen bất ngờ phủ xuống, đôi môi lại lần nữa chiếm lấy môi cậu.

Lần này nụ hôn không còn mạnh bạo như trước mà dịu dàng và đầy tình cảm.

Dưới bầu trời đêm, hai cơ thể đan xen, Giang Đề bất giác rên khẽ. Cổ tay bị giữ chặt rồi bị áp lên đỉnh đầu.

Ngón tay Trần Hiệt đan vào từng ngón tay của cậu, nắm chặt không buông.

"Ưm… Khó chịu."

"Xin lỗi, anh đang rất cố gắng để bình tĩnh."

"…"

Trần Hiệt khẽ cắn đôi môi hồng nhạt của chàng trai.

Lần đầu tiên bị đối xử như vậy nên Giang Đề lập tức đầu hàng, hàng mi run rẩy nhắm lại, đôi môi khẽ hé mở.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Chó Hiệt: Thấy chưa? Không phải tôi không muốn làm người mà là Giang Tiểu Đề mở miệng trước.

Châu Châu: Cậu ấy chỉ mở miệng thôi, đâu có mở chân, cậu bình tĩnh lại đi!!

Chó Hiệt: Tôi đã thử rồi nhưng không thành công...

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com