Giang Đề rất lười, xưa nay không bao giờ dậy trước buổi trưa.
Nhưng hôm nay cậu lại phá lệ dậy từ sáng sớm. Mục đích chính là đích thân tiễn chị Thư Tâm đến trường.
Trần Hiệt đứng trên cầu thang mang sắc mặt lạnh lùng nhìn theo bóng họ rời đi, trong đầu không ngừng vang vọng câu nói tối qua của Triệu Bắc Nam: "Mọi người có thấy cô gái đó trông hơi giống chị Thư không?"
Ngược rồi.
Đối với Giang Đề thì phải nói là Tần Thư trông giống Thư Tâm mới đúng.
Đây cũng là lý do tại sao em ấy nghe lời Tần Thư nhất, cũng thích Tần Thư nhất.
Lúc này vừa hay Tần Thư đi ngang qua, tay cầm ly nước chanh tươi giúp làm đẹp da, vừa uống vừa than thở: "Thật buồn quá, hóa ra tôi chỉ là người thay thế."
Trần Hiệt không thấy câu đùa này có gì buồn cười, tay đút túi, ánh mắt lạnh lẽo.
Tần Thư liếc nhìn anh một cái rồi nhướn mày chậc chậc nói: "Không lẽ cậu đang ghen à?"
Trần Hiệt châm chọc hỏi ngược lại: "Không bình thường sao?"
Tần Thư sững người thầm nghĩ: Giờ tên nhóc này coi như đã hoàn toàn thừa nhận tình cảm của mình rồi.
Cô nâng ly lên nói: "Bình thường, rất bình thường."
Sau đó ngửa đầu uống cạn ly nước chanh.
"Nhưng không cần thiết. Chị gái là chị gái chứ đâu phải tình địch. Cậu là đàn ông con trai, cần gì phải làm như cả thế giới quay lưng với mình vậy?"
Ánh mắt băng giá của Trần Hiệt dịu đi đôi chút.
Đúng là có lý, anh đã quá căng thẳng rồi.
Nhưng trong lòng vẫn cứ thấy không thoải mái.
Không phải vì coi cô gái kia là tình địch—Trần Hiệt không nhỏ nhen đến thế.
Chỉ là cứ nghĩ đến việc năm 15-16 tuổi, Giang Đề đã sẵn sàng gánh vác khoản viện phí mười mấy vạn cho cô gái ấy là anh không kìm được cảm giác đau lòng và khó chịu.
Với em ấy thì Thư Tâm quan trọng đến mức nào chứ?
Quan trọng đến mức chỉ cần gặp một người trông giống cô ấy như Tần Thư đã thích đến vậy, đã nghe lời đến thế.
Trần Hiệt thấy khó chịu vô cùng.
Trái tim con người vốn nhỏ bé, anh còn chưa tìm được chỗ đứng trong tim Giang Đề thì bị báo cho biết nơi đó đã có một cô gái khác rồi.
Dù chưa chắc là tình cảm nam nữ.
Nhưng trái tim đã dành đi bao nhiêu thì tất nhiên sự chú ý cũng bị lấy đi bấy nhiêu.
Trần Hiệt thấy chua xót đến mất ngủ cả đêm.
Chua đến mức không ngừng nhớ lại dáng vẻ Giang Đề khi nhìn thấy Thư Tâm tối qua— Ánh mắt cậu dõi theo cô ấy suốt, cô ấy đi đâu là cậu nhìn theo đến đó.
Rồi anh lại càng chua hơn.
Càng nghĩ càng bực bội, anh hỏi Tần Thư: "Nước chanh có chua không?"
"Chua."
"Tôi cũng đi làm một ly."
Trần Hiệt cũng ép một ly nước chanh nhưng uống cạn một hơi thì cảm thấy cũng bình thường thôi.
Tần Thư trợn mắt: "E rằng cậu đã chua thành tinh rồi nên mới không cảm thấy chua nữa đấy."
Trần Hiệt: "..."
***
Kết thúc kỳ nghỉ là EOG trở lại tập luyện.
Trận bán kết sắp diễn ra nên đội tuyển càng thêm bận rộn.
Luyện tập, đấu tập, phân tích trận đấu, nghiên cứu đối thủ, ngày nào họ cũng bận đến khuya mới tan.
Thường thì vào giờ này các tuyển thủ không còn livestream chơi bời nữa, ai nấy đều về phòng ngủ ngay.
Nhưng Giang Đề là ngoại lệ.
Hôm đó đúng 12 giờ, EOG kết thúc buổi huấn luyện, cả phòng vang lên tiếng đặt bàn phím và kéo ghế.
"Mệt chết bố rồi."
"Đi ăn đêm không?"
"Không, về ngủ thôi."
Cả nhóm khoác vai nhau ra cửa nhưng rồi đồng loạt quay đầu lại.
Triệu Bắc Nam nghi ngờ hỏi: "Bé Đề, muộn thế này rồi mà cậu còn định luyện tập à?"
"Không luyện, chơi vài ván thôi." Giang Đề vừa mở danh sách game vừa trả lời.
Đúng lúc đó, tai nghe trên bàn vang lên một giọng nữ: "Bé Đề, vào không?"
Giang Đề vội đeo tai nghe lên: "Vào."
Mọi người nhìn nhau rồi cùng bước ra sau lưng cậu.
Time: "Ô mô~ Bé Đề lớn rồi, cũng biết kéo gái vào chơi rồi này."
Triệu Bắc Nam: "Cô gái đó là ai? Bao nhiêu tuổi? Xinh không? Có phải streamer không?"
Cloud: "Cậu chịu để cô ấy chơi SP cho mình, xem ra cũng có tiềm năng dẫn gái lắm."
Giang Đề nói: "Không phải dẫn gái, là chị tôi."
Trần Hiệt đang rót nước nghe thấy câu đó mà môi bất giác mím chặt lại.
Hôm sau kết thúc tập luyện sớm hơn một chút, mọi người có thời gian livestream để bù giờ phát sóng.
Vốn Trần Hiệt định cùng Giang Đề duo ngọt ngào, nhưng vừa kéo cậu vào phòng game xong thì giây sau cậu lại kéo thêm một người có ID "Cỏ Tim Hoa Hồng" vào.
"Chơi ba người nhé? Dẫn chị tôi theo nữa." Giang Đề hỏi.
Trần Hiệt lười biếng tựa vào lưng ghế, đôi mắt có chút lạnh lùng hờ hững đáp: "Tùy em."
Lúc này cả hai đều đang livestream, màn hình chat tràn ngập sự kinh ngạc, người xem liên tục hỏi: "Rốt cuộc chị gái này là ai thế?"
"Chị thì là chị thôi, còn có thể là ai nữa?"
[Không phải bé Đề là con một sao?]
[Wow, cô ấy chơi hỗ trợ mềm luôn kìa!]
[Vãi, còn nhường bùa xanh cho cô ấy nữa, cưng chiều quá rồi đấy?]
[Hu hu hu, làm ơn để ý đến Hiệt Thần nhà tôi đi, ảnh lẻ loi trên Top lâu lắm rồi!]
[Tôi xin phép bịa đặt: Cảm giác cứ như đang xem một mối tình tay ba vậy, cả trận Hiệt Thần không nói lời nào, bầu không khí trầm quá!]
[Đồng ý! Vừa từ stream của Hiệt Thần chạy qua, mẹ ơi, thực sự sắc mặt anh ấy rất tệ]
Giang Đề mải chơi game không bật chế độ hiển thị bình luận nên không để ý người xem đang bàn tán gì.
Sang ván thứ hai thì Trần Hiệt bị autofill vào vai trò hỗ trợ, còn Thư Tâm chơi đường giữa.
Anh lập tức chọn ngay một hỗ trợ mềm, cả trận dính lấy Giang Đề.
Nhưng suốt 20 phút thì tên nhóc kia chẳng thèm quan tâm đến anh, bảo vệ Thư Tâm hoặc là chạy lên đường giữa bảo vệ cô.
Trần Hiệt tức đến bật cười. Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy mình chẳng khác nào một cái bóng đèn công suất 800W, cản trở đôi trẻ song hành bên nhau.
Sau khi thắng hai trận liên tiếp Thư Tâm vui sướng reo lên: "Aaaaa, bé Đề, em giỏi quá đi!"
Giang Đề: "Chuyện nhỏ. Chị còn thiếu mấy sao là lên Vương Giả đấy?"
"Ba sao nữa!"
Giang Đề dùng chuột chọc vào avatar của Trần Hiệt nói: "Vào trận tiếp đi."
Trần Hiệt đột nhiên thoát khỏi phòng: "Không chơi nữa, hai người cứ tiếp tục."
Giang Đề chỉ sững người hai giây rồi gật đầu: "Được thôi."
Trần Hiệt thô bạo tháo tai nghe, quay đầu nhìn chằm chằm vào chàng trai vẫn đang tiếp tục chơi cùng Thư Tâm, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo.
Lúc này quản lý đứng ngoài gọi to: "Tới ăn đêm nào!"
Đồng đội nhanh chóng buông bàn phím, vui vẻ chạy ra ngoài.
Triệu Bắc Nam tiện thể vỗ vai Giang Đề: "Bé Đề, nghỉ đi, ăn khuya nào!"
Giang Đề đang mải thực hiện một pha xử lý tinh tế cứu Thư Tâm trong game nên chỉ qua loa đáp: "Mọi người cứ ăn đi, tôi không đói."
Vừa dứt lời là chiếc ghế bên cạnh đột ngột bị đẩy mạnh ra tạo nên âm thanh trầm đục đầy khó chịu.
Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn về phía Trần Hiệt thì lập tức nhận ra trên người anh tỏa ra một luồng tức giận kìm nén.
Chỉ có Giang Đề là không nhận ra.
Cloud kéo Trần Hiệt ra khỏi phòng luyện tập, vừa đi vừa hạ giọng trấn an: "Người anh em, bình tĩnh, bình tĩnh nào. Đứa nhỏ nó chưa lớn thôi."
Triệu Bắc Nam: "Vả lại cũng không phải bé Đề dẫn gái chơi mà là chị gái cơ mà."
Time: "Đúng đúng. Đội trưởng à, đàn ông con trai quan trọng nhất là phải có lòng bao dung."
Giang Đề tháo tai nghe ngoái đầu nhìn về phía cửa, khó hiểu hỏi: "Họ đang thì thầm gì thế?"
Cậu mở trình xem bình luận, thoáng lướt qua liền thấy màn hình toàn những câu cậu đọc không hiểu nổi.
[Bé Đề là trai thẳng, xác nhận xong!]
[Không thể nào? CP mà tôi đẩy sắp tan rã á?]
[Cười chết mất, có người tự tay gỡ CP của mình luôn à?]
[Hiệt Thần tội nghiệp quá…]
[Này Wither, rốt cuộc cậu có phải gay không? Nói một câu rõ ràng đi chứ? Đừng làm tổn thương bố Hiệt như thế]
[Cuối cùng thì tận cùng vũ trụ vẫn là BoyGirl, haizz!]
Giang Đề đọc mà ngơ ngác, nhưng mơ hồ hiểu rằng người xem đang hiểu lầm.
Có điều cậu không tiện thanh minh rằng mình không cố tình phá CP, càng không thể trực tiếp thừa nhận mình là gay, dù sao cậu với Trần Hiệt vẫn chưa thực sự là…
Giang Đề mím môi nói với Thư Tâm: "Chị, ván sau em có việc không chơi được nữa. Để em tìm người khác giúp chị leo rank nhé?"
Thư Tâm đồng ý ngay: "Được nha."
Giang Đề rời game lười biếng nghĩ: Lần sau dẫn chị leo rank thì không livestream nữa, tránh để dân mạng tưởng tượng lung tung.
---
Chớp mắt, trận bán kết đã tới.
Để đảm bảo tuyển thủ có tinh thần và thể lực tốt nhất trước ngày thi đấu thì Tần Thư không sắp xếp buổi huấn luyện quá khắt khe, còn cho nghỉ sớm.
Mọi người cũng rất ngoan ngoãn về phòng ngủ sớm.
Ngoại trừ Giang Đề.
Giang Đề nhảy xuống từ chiếc taxi đã là một giờ sáng.
Cổng sắt lớn của căn cứ đã khóa chặt, bác bảo vệ bên trong đang ngủ gà ngủ gật.
Để không bị phát hiện thì cậu chọn cách trèo tường.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ.
Giang Đề phủi bụi trên tay bước nhẹ nhàng đến cửa biệt thự, ấn vân tay mở khóa.
Lúc đi cậu biết mọi người đã ngủ nên đã chuẩn bị tinh thần đối diện với căn nhà tối om, thậm chí còn bật sẵn đèn pin trên điện thoại.
Nhưng—
"Tít——"
Cánh cửa vừa mở là ánh đèn sáng rực chiếu vào mắt.
Trên sofa có một người đàn ông.
Anh mặc đồ thường ngày, cầm điện thoại trong tay nhưng không hề chơi, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bông hoa trà sắp tàn trên bàn. Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt âm u.
Giang Đề sững sờ thầm chửi một câu: Mẹ nó, số gì mà đen kinh vậy?
Người đàn ông trên sofa nghe thấy động tĩnh nhưng không quay đầu, chỉ hỏi: "Giữa đêm giữa hôm, đi đâu vậy?"
Giọng trầm khàn mang theo chút lạnh lẽo.
Giang Đề chột dạ gãi mũi, cười gượng: "Hôm nay chị tôi làm thêm muộn nên tôi đi đón chị ấy."
Trần Hiệt không đáp.
Giang Đề nhếch miệng, nhanh chóng đổi giày định lên lầu.
Đúng lúc này Trần Hiệt đặt điện thoại xuống bàn.
Động tác không mạnh nhưng âm thanh phát ra lạnh buốt.
"Giang Đề."
Giang Đề dừng bước: "Gì nữa?"
Trần Hiệt đứng lên, cơ thể tỏa ra hơi lạnh vô hình đi đến trước mặt cậu.
Ban đầu anh vẫn cố kìm nén.
Hai tay đút túi nhìn thẳng vào chàng trai trước mặt, giọng nhàn nhạt: "Căn cứ không cho phép ra ngoài khi chưa có đơn xin phép, em không biết à?"
"Biết." Giang Đề cụp mắt ngoan ngoãn hiếm thấy, "Nhưng lúc tôi ra ngoài thì quản lý đã về nhà rồi."
Trần Hiệt mím môi lại hỏi: "Chị Thư Tâm quan trọng với em đến vậy sao?"
"Anh nói linh tinh gì đấy? Dĩ nhiên là quan trọng." Giang Đề nhíu mày.
"Quan trọng đến mức..." Giọng Trần Hiệt khô khốc như bị ép xuống cổ họng, "Em chọn làm game thủ chuyên nghiệp, đi đóng quảng cáo cũng là vì cô ấy ư?"
Giang Đề im lặng chốc lát rồi gật đầu.
Vài giây sau cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông bỗng dưng trở nên im lặng, khó hiểu hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Trần Hiệt chăm chú nhìn gương mặt sạch sẽ đẹp đẽ của chàng trai, trong lòng dậy lên cảm xúc mãnh liệt.
Yết hầu anh trượt xuống nặng nề, rồi bất ngờ vươn tay nắm lấy cổ tay mảnh mai của Giang Đề.
Giang Đề cúi đầu sững người, tim đập lỡ một nhịp.
"Anh... Làm gì vậy?"
Lời vừa dứt là một luồng hơi thở mạnh mẽ lập tức ập đến.
Cậu bị Trần Hiệt đẩy vào tường.
Gương mặt người đàn ông tiến sát, gần đến mức hơi thở hai người hòa vào nhau.
Anh nhìn chằm chằm cậu, kìm nén đến cực hạn: "Bạn nhỏ, lần trước anh hỏi em vẫn chưa trả lời anh."
Giang Đề bị giam cầm trong vòng tay của anh, đầu óc chập mạch, hơi ngơ: "... Hỏi gì cơ?"
"Lần trước, ở trung tâm thương mại."
"......"
Lỗ tai chàng trai lại đỏ lên nhưng khuôn mặt vẫn lạnh nhạt.
"À, tôi nhớ rồi." Cậu hờ hững nhướn mi mắt, giọng lười biếng, "Nhưng lần trước anh cũng không nói rõ ràng, vậy tôi phải trả lời thế nào?"
"......"
Trần Hiệt nâng ngón tay thon dài kẹp lấy cằm cậu.
"Ừ, lỗi của anh, để anh nói lại lần nữa."
Anh gần như siết chặt Giang Đề vào lòng, rất mạnh, như thể muốn khắc cậu vào tận xương tủy.
"Giang Đề, anh có thể làm người..."
Câu nói còn chưa kịp xong—
"RẦM——!!!"
Tầng trên đột nhiên vang lên một tiếng động dữ dội như có thứ gì đó phát nổ.
Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang.
Ngay sau đó là tiếng la hét hỗn loạn vang lên.
Không biết ai hét trước: "MẸ ƠI CỨU CON, CHÁY RỒI——!!!"
Giang Đề: ?
Trần Hiệt: …
Trần Hiệt còn chưa kịp phản ứng, trong lòng đã trống không.
Chỉ thấy Giang Đề vèo một cái lao lên lầu, vừa chạy vừa hét: "LỘ LỘ ĐỪNG SỢ, BABA TỚI CỨU CON ĐÂY——!!"
***
Tác giả có lời muốn nói:
Chó Hiệt: Trận đấu quan trọng, Lộ Lộ quan trọng, chị gái quan trọng, chỉ có tôi là không quan trọng (Cười kiên cường).