Lần đầu tiên Trần Hiệt gặp phải chuyện như thế này, sắc mặt khó mà che giấu được sự hỏi chấm.
Anh vừa định lần thứ hai kéo tay Giang Đề ra khỏi cô gái kia thì đúng lúc này cậu lại chủ động nắm lấy tay cô gái, đôi mắt sáng rực, cảm xúc hiếm khi kích động và vui mừng nói: "Chị ơi, sao chị lại ở đây?"
Chị ư?
Trong mắt Trần Hiệt lóe lên sự nghi ngờ, chẳng phải Giang Đề là con một à? Đào đâu ra một người chị vậy?
Cô gái nở nụ cười cong cả mắt, thuận thế ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh: "Cùng bạn đến xem trận đấu."
Cô lấy từ trong túi ra một tấm vé rồi tiếp tục nói: "Nhưng mà chị đã mua vé trận đấu tiếp theo của EOG rồi."
Giang Đề hất tay Trần Hiệt đang muốn kéo mình ra, nhận lấy tấm vé trong tay cô gái.
"Là mua để cổ vũ riêng cho em à?"
"Đương nhiên rồi."
Lúc này trận đấu đã bắt đầu. Hai đội trên sân vừa khai cuộc đã xảy ra một pha giao tranh tổng ở khu vực đường giữa, tình hình vô cùng căng thẳng.
Nhưng Giang Đề không quan tâm đến trận đấu, trong mắt cậu chỉ có "chị gái" của mình.
Trần Hiệt mím môi, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo hơn cả màn đêm tối nay.
Anh lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người họ, cuối cùng cũng biết được tên cô gái là Thư Tâm, sinh viên khoa múa của đại học Nam Châu.
Cũng là... Fan cuồng của bé Đề.
Nhưng rõ ràng mối quan hệ "chị em" giữa họ không hề đơn giản.
Giang Đề là con một trong gia đình, tính cách khép kín, đến bạn nam còn chẳng có mấy người huống chi là bạn nữ.
Trần Hiệt tháo khẩu trang xuống uống ngụm nước.
Giang Đề và Thư Tâm trò chuyện một lúc lâu xong Thư Tâm chỉ tay về phía bạn mình nói: "Bé Đề, chị qua bên kia trước, chờ trận đấu kết thúc rồi sẽ quay lại tìm em nhé."
"Được ạ."
Cuối cùng cô gái kia cũng rời đi, nhưng Giang Đề vẫn nhiều lần quay đầu nhìn về phía cô ấy, có thể thấy cuộc hội ngộ này đã khiến cậu vui mừng đến mức nào.
Trần Hiệt nhịn rồi lại nhịn xong không nhịn được nữa thì lòng bàn tay đặt lên đầu chàng trai, xoay cổ cậu lại.
"Hửm? Cô gái đó là ai thế? Khiến bạn nhỏ của anh vui vẻ như vậy." Anh cười híp mắt hỏi nhưng trong nụ cười lại chẳng có chút ấm áp nào.
Giang Đề trả lời: "Chị Thư Tâm."
"Quan hệ gì với em?"
"Quan hệ rất tốt."
Trần Hiệt hít một hơi thật sâu, tiếp tục kiên nhẫn hỏi: "Quen từ bao giờ?"
"Không nhớ nữa, chắc là hồi tôi học tiểu học."
Giang Đề nghiêm túc hồi tưởng.
"Năm đó Tết đến, ba mẹ tôi đưa chị ấy về nhà nói rằng chị ấy là học sinh được họ tài trợ."
Trần Hiệt giãn mày, thì ra chỉ là học sinh được ba Giang Đề tài trợ.
Giang Đề tiếp tục nói: "Nhưng sau vài năm tài trợ, ba mẹ tôi không tài trợ nữa."
"Ừm, vì sao thế?"
Giang Đề khẽ nhếch môi: "Họ ly hôn rồi nên không muốn chia sẻ khoản chi phí này."
Trần Hiệt gật đầu cảm thán.
Giang Đề lại quay đầu nhìn về phía Thư Tâm ở đằng xa thêm vài lần: "Đã rất lâu bọn tôi không gặp nhau rồi."
"Vậy lát nữa hẹn cô ấy đi ăn một bữa nhé?"
Trần Hiệt chỉ thuận miệng nói vậy nhưng Giang Đề lập tức gật đầu: "Được."
"…"
Trần Hiệt mím môi cầm lấy điện thoại bắt đầu đặt nhà hàng.
Ở một diễn biến khác, trận đấu giữa WWG và OneNer đang diễn ra sôi nổi.
Nhìn từ cục diện thì WWG đã thua ngay ván đầu tiên.
Sau đó vấn đề càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Vốn OneNer là một đội tuyển kỳ cựu lâu năm, dù nội bộ không có nhiều nhân tố mới nhưng bù lại họ giàu kinh nghiệm, phối hợp cực kỳ ăn ý. Với các chiến thuật của WWG họ đều có thể ứng phó dễ dàng.
Hơn nữa dường như họ đã nắm bắt được lối đi rừng của ZZ bên phía WWG, luôn có thể dự đoán chính xác bước đi tiếp theo của hắn ta.
Thật ra bị đối phương đoán trước không đáng sợ, đỉnh cao của các trận đấu thể thao điện tử nằm ở chỗ: Tôi có thể đoán được việc anh sẽ đoán tôi, đấu bài ngửa nhưng tôi vẫn có thể tung hoành trong khu vực của anh.
Nhưng ZZ lại không làm được.
OneNer sau khi đoán trước được chiến thuật và hành động của ZZ lập tức triển khai một vòng vây toàn diện nhắm vào hắn ta.
Nhưng ZZ không thể nào phá vỡ được vòng vây đó.
Giang Đề không nhịn được mà nghĩ, nếu đổi thành Thẩm Trụy thì sẽ làm thế nào?
Không ngờ rằng cậu cũng là một bậc thầy đọc trận đấu.
Ván tiếp theo ZZ bị thay ra khỏi đội hình chính, WWG lập tức đưa Thẩm Trụy lên sân.
Giang Đề không kìm được mà nhìn về phía Trần Hiệt.
Có vẻ như điều này đã nằm trong dự đoán của Trần Hiệt nhưng sắc mặt anh lại vô cùng khó coi.
"Sao vậy?" Giang Đề hỏi.
Trần Hiệt một lần nữa vặn nắp chai nước khoáng, ngửa đầu uống cạn trong một hơi.
Hầu kết khẽ lăn, ánh mắt anh lạnh lẽo như sương giá.
Một lúc lâu sau anh khàn giọng nói: "Căn bản là tay của Thẩm Trụy không thể đánh được bao nhiêu trận nữa."
Vừa nghe vậy Giang Đề lập tức hiểu ra.
Giờ mới chỉ là vòng tứ kết đã phải dùng đến Thẩm Trụy thì chẳng khác nào tiêu hao trước năng lực của hắn.
Nếu WWG thật sự may mắn vào được chung kết, đến lúc đó có khi Thẩm Trụy lại không thể lên sân đấu nữa.
Nhưng hiện tại, WWG không có cách nào tốt hơn để phá vỡ cục diện.
Ngay cả Lâm Thân Chiết ngồi dưới khán đài mà sắc mặt cũng lạnh lùng âm trầm, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Chỉ cần có một sự lựa chọn khác thì hắn cũng sẽ không đưa Thẩm Trụy lên sân vào lúc này.
Hắn chỉ muốn Thẩm Trụy dưỡng thương thật tốt, sau này vui vẻ đánh một trận chung kết với Trần Hiệt.
Nhưng tình hình hiện tại thì đừng nói chung kết, ngay cả vé vào bán kết cũng chưa chắc WWG có được.
Trần Hiệt nhìn xa xa mà tức đến bật cười.
"Bao nhiêu năm rồi vẫn chẳng ai có thể thay thế được Thẩm Trụy."
Giang Đề không nói gì.
Cậu không thân với Thẩm Trụy, cũng chưa từng trải qua thời đại đó cùng bọn họ nên không thể đồng cảm được.
Nhưng...
Chàng trai rũ mắt xuống, trong mắt lóe lên một tia mất mát.
Trong lòng cậu lại có một chút ghen tị với Thẩm Trụy.
Nếu mình sinh sớm vài năm thì liệu có thể gặp Trần Hiệt sớm hơn không?
Sau đó giống như Thẩm Trụy có thể cùng anh thi đấu dù không phải chung một đội.
Thậm chí vị trí của mình trong lòng anh ấy, liệu có thể không thua kém gì Thẩm Trụy không…
Giang Đề cảm thấy cảm xúc này của mình đến thật kỳ lạ.
Mãi sau mới nhận ra hình như… Cậu đang ghen.
Có chút kỳ quặc.
Nhưng lại không thể xua tan được.
Cũng may nó không khiến cậu cảm thấy phiền lòng.
***
Thực tế đã chứng minh quả thật Thẩm Trụy không phải người bình thường dù tay hắn bị thương nghiêm trọng.
Đối mặt với cùng một lối chơi của OneNer, ZZ bó tay hết cách nhưng Thẩm Trụy lại có thể xoay chuyển cục diện, từng pha xử lý xuất thần khiến người xem nổi da gà.
Bình luận viên không nhịn được mà kinh hô: "Có đúng là Trụy Thần bị thương tay không vậy?"
Vòng Playoffs thi đấu theo thể thức BO5, chỉ một mình Thẩm Trụy cũng có thể giúp WWG lội ngược dòng từ thế bị dẫn 2-0 thành công giành vé vào vòng bán kết.
Người hâm mộ reo hò cuồng nhiệt.
Nhưng người trong cuộc lại chẳng hề vui vẻ gì.
Thẩm Trụy đứng trên sân đấu đột nhiên nhìn về phía khán đài.
Thật lòng mà nói thì khoảng cách rất xa nhưng hắn vẫn nhìn thấy Trần Hiệt ngay lập tức.
Sau đó hắn khẽ nhếch môi nở một nụ cười bất đắc dĩ và chua xót.
Khoảnh khắc này hắn còn có thể cười được.
Nhưng khi vừa bước xuống sân đấu là Thẩm Trụy liền nhào vào vòng tay của Lâm Thân Chiết, vùi đầu trong ngực hắn.
Lúc này Giang Đề mới biết, Trần Hiệt gọi hắn là cô gái mít ướt quả thật có lý do.
Một tuyển thủ đi rừng từng hai lần vô địch vậy mà lại rất thích khóc.
Trần Hiệt hít sâu một hơi, theo thói quen xoa đầu Giang Đề sau đó đứng dậy nói: "Đi thôi, chúng ta về."
Giang Đề cũng đứng lên.
Bỗng Thư Tâm chạy tới cùng bạn mình.
"Bé Đề, em định về rồi sao?"
"Không ạ, chúng ta cùng đi ăn nha."
Thư Tâm cười híp mắt: "Được, chị mời khách."
Trần Hiệt cúi đầu mở điện thoại gọi xe công nghệ.
Nửa tiếng sau, nhóm người đến một nhà hàng Quảng Đông.
Cũng trong bữa ăn này mà Trần Hiệt mới biết một số chuyện về Giang Đề mà trước giờ anh chưa từng hay biết.
Ví dụ như có thể nói Giang Đề đã được "chị gái" này nuôi lớn.
Thư Tâm là một sinh viên nghèo được ba mẹ Giang Đề tài trợ. Sau giờ học cô thường đến nhà họ Giang để chăm sóc cậu, bao gồm nấu cơm, giặt giũ và kèm cậu học bài.
Nhưng đến khi Giang Đề lên cấp hai là ba mẹ cậu ly hôn, Thư Tâm mất đi nguồn tài trợ nên không còn tiền đóng học phí.
Trùng hợp là cô theo học múa, nhưng vào năm thi đại học lại gặp tai nạn giao thông khiến mắt cá chân bị thương nghiêm trọng nên buộc phải từ bỏ con đường vũ đạo.
May mà cuối cùng sau khi phẫu thuật thì chân cô đã hồi phục hoàn toàn.
Thư Tâm nắm chặt hai tay, ánh mắt đầy sự dịu dàng nhìn Giang Đề nói: "Bé Đề, bà nội chị đã nói với chị rồi. Tiền phẫu thuật hồi phục của chị là em bỏ ra."
Trần Hiệt sững người, động tác bóc tôm chậm lại, từ từ nghiêng đầu nhìn chàng trai bên cạnh.
Lúc đó em ấy mới có mười lăm, mười sáu tuổi, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Thư Tâm cũng có cùng thắc mắc.
Cô lấy từ trong túi ra một tấm thẻ đưa cho Giang Đề: "Bé Đề, chị không biết em lấy đâu ra số tiền mười mấy vạn đó nhưng chị nhất định sẽ trả lại em."
"Trong thẻ này chị đã gửi một ít tiền, đều là tiền chị đi làm thêm nhảy múa kiếm được. Không nhiều, chắc chắn không trả hết một lần được nhưng chị sẽ tiếp tục gửi vào đến khi trả đủ mới thôi."
Giang Đề không nhận tấm thẻ mà mím môi nói: "Em không có ý định lấy tiền của chị."
"Chị biết." Thư Tâm nắm tay nhét tấm thẻ vào lòng bàn tay cậu, "Nhưng em còn nhỏ, thi đấu điện tử cũng rất vất vả, chị không thể tiêu tiền của em mà không trả lại được."
"...Hừm."
Trông bạn nhỏ có vẻ hơi thất vọng.
Trần Hiệt bóc thêm hai con tôm cho cậu, ngay giây sau Giang Đề lại gắp chúng vào bát của Thư Tâm.
Chỉ vì Thư Tâm không biết bóc tôm.
Trần Hiệt: "..."
Sau bữa ăn thì đêm đã khuya.
Bạn của Thư Tâm than thở: "Làm sao đây? Ký túc xá đóng cửa mất rồi."
Thư Tâm nói: "Vậy chúng ta ở khách sạn nha?"
Cô bạn ngại ngùng cười: "Nhưng... Bạn trai tớ nói sẽ đến đón."
Vừa nói vừa chỉ vào chiếc ô tô con đang đỗ cách đó không xa.
"Hay thế này đi, Tâm Tâm, chẳng phải cậu đến nhà em trai cậu ở một đêm là được rồi sao?"
Thư Tâm theo bản năng nhìn về phía Giang Đề.
Giang Đề lại nhìn sang Trần Hiệt.
Vốn Trần Hiệt định nói rằng căn cứ không tiếp đón người ngoài qua đêm nhưng khi đối diện với đôi mắt ngoan ngoãn tràn đầy mong đợi của Giang Đề, lời đến bên miệng lại đổi hướng: "Người nhà của tuyển thủ chính thức có thể tạm thời ở lại, nhưng không được ảnh hưởng đến việc huấn luyện của căn cứ."
Thư Tâm cười híp mắt: "Chị sẽ không làm phiền đâu. Chị chỉ ở một đêm, sáng mai đi ngay."
Trần Hiệt lạnh nhạt gật đầu.
---
Khi ba người trở về căn cứ thì đồng đội vẫn chưa đi ngủ.
Thấy Trần Hiệt với Giang Đề đưa một cô gái về là ai nấy cũng phấn khích hú hét.
"Đội trưởng, bé Đề, đây là ai thế?"
"Xinh quá đi mất!"
"Độc thân không? Độc thân không?"
Giang Đề nheo mắt nhìn họ: "Độc thân. Nhưng không được có ý đồ với chị ấy."
Nói xong cậu dẫn Thư Tâm đi về phía phòng khách.
Đám đồng đội cảm thấy khó hiểu vây lấy Trần Hiệt.
Trần Hiệt thấy họ quá ồn ào nên chỉ giải thích sơ qua về mối quan hệ giữa Thư Tâm với Giang Đề, sau đó day trán mệt mỏi đi lên lầu.
Nhưng đúng lúc này, một câu vô tình của Triệu Bắc Nam lọt vào tai khiến anh khựng lại.
"Mọi người có thấy trông cô gái đó hơi giống chị Thư không?"