Tầng Thứ 13

Chương 9



Sau khi đối diện với ký ức về Lan, Minh cảm thấy một sự thanh thản trong tâm hồn. Anh không còn trốn tránh quá khứ nữa, mà đã học cách chấp nhận và sống chung với nó. Anh tin rằng, Lan sẽ luôn ở bên cạnh anh, dõi theo và ủng hộ anh.

Nhưng tầng 13 vẫn chưa buông tha anh.

Khi Minh tiếp tục bước đi trong hành lang, anh nhận ra một điều kỳ lạ. Hành lang không còn thẳng tắp như trước nữa, mà bắt đầu uốn lượn, rẽ nhánh, tạo thành một mê cung phức tạp.

Minh cố gắng nhớ lại con đường mình đã đi qua, nhưng vô ích. Tất cả các hành lang đều trông giống hệt nhau, không có bất kỳ dấu hiệu nào để phân biệt. Anh cảm thấy mình đang lạc lối trong một thế giới không có lối ra.

Anh bắt đầu lo lắng. Anh đã ở tầng 13 bao lâu rồi? Anh có thể thoát khỏi nơi này không?

Anh đi nhanh hơn, rẽ hết hành lang này đến hành lang khác, nhưng vẫn không tìm thấy lối thoát. Các cánh cửa xuất hiện ngày càng thưa thớt, thay vào đó là những bức tường xám xịt, lạnh lẽo.

Không khí trở nên ngột ngạt, khó thở. Minh cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng lên vai, khiến anh mệt mỏi và căng thẳng. Anh bắt đầu nghi ngờ, liệu tầng 13 có thực sự là một nơi để đối diện với bản thân, hay chỉ là một cái bẫy, một nhà tù giam giữ những linh hồn lạc lối?

Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ phía sau.

Minh giật mình quay lại, nhưng không thấy ai cả. Anh lắng nghe, tiếng bước chân vẫn tiếp tục vang lên, ngày càng gần hơn.

Anh cảm thấy sợ hãi. Anh không biết ai đang theo dõi mình, và mục đích của họ là gì.

Anh chạy thật nhanh, cố gắng thoát khỏi tiếng bước chân. Nhưng tiếng bước chân vẫn đuổi theo anh, không ngừng nghỉ.

Anh chạy, chạy, chạy, cho đến khi đến một ngã ba. Anh không biết nên đi hướng nào, tất cả các hành lang đều trông giống hệt nhau.

Anh dừng lại, thở dốc. Anh biết rằng, anh không thể chạy trốn mãi được. Anh phải đối diện với những gì đang đuổi theo mình.

Anh quay người lại, đối diện với bóng tối.

"Ai ở đó?" Anh hỏi, giọng run run. "Hãy cho tôi biết các người muốn gì?"

Không có ai trả lời. Chỉ có tiếng bước chân vẫn tiếp tục vang lên, ngày càng gần hơn.

Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện từ phía cuối hành lang. Bóng đen tiến lại gần Minh, và anh giật mình khi nhận ra đó là một người đàn ông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người đàn ông đó có khuôn mặt quen thuộc, nhưng đồng thời cũng xa lạ. Anh ta có dáng người cao lớn, mái tóc đen dài, và đôi mắt sắc lạnh. Anh ta mặc một bộ vest đen, và trên tay cầm một con d.a.o găm sáng loáng.

"Anh là ai?" Minh hỏi, giọng run rẩy.

Người đàn ông cười khẩy, "Tôi là bóng tối của cậu, Minh ạ. Tôi là những gì cậu luôn cố gắng che giấu, những gì cậu luôn cố gắng chối bỏ."

"Tôi không biết anh," Minh nói, "Hãy tránh xa tôi ra."

"Đừng chối bỏ tôi," người đàn ông nói, "Tôi là một phần của cậu. Tôi là những tham vọng, những ham muốn, và những dục vọng mà cậu luôn kìm nén."

"Tôi không muốn có liên quan gì đến anh," Minh nói, "Hãy để tôi yên."

Người đàn ông tiến lại gần Minh, giơ con d.a.o găm lên. "Cậu không thể thoát khỏi tôi," anh ta nói, "Tôi sẽ luôn ở bên cậu, ám ảnh cậu, và điều khiển cậu."

Minh sợ hãi lùi lại, nhưng anh ta bị chặn lại bởi bức tường. Anh ta bị mắc kẹt, không có lối thoát.

"Hãy tránh xa tôi ra!" Minh hét lên, "Tôi sẽ không để anh điều khiển tôi."

Người đàn ông cười lớn, "Cậu không có lựa chọn nào khác, Minh ạ. Cậu sẽ phải chấp nhận tôi, cậu sẽ phải trở thành tôi."

Người đàn ông lao vào Minh, vung con d.a.o găm lên. Minh nhắm mắt lại, chuẩn bị cho cái chết.

Nhưng không có gì xảy ra.

Minh mở mắt ra, và anh thấy người đàn ông đã biến mất. Anh ta đứng một mình trong hành lang, không có ai bên cạnh.

Anh thở phào nhẹ nhõm. Anh đã thoát khỏi nguy hiểm.

Nhưng anh biết rằng, bóng tối vẫn còn ở đó, ẩn nấp trong tâm hồn anh. Anh phải đối diện với nó, phải chiến thắng nó, nếu muốn thoát khỏi tầng 13.

Anh tiếp tục bước đi, nhưng lần này, anh đi chậm hơn, cẩn thận hơn. Anh biết rằng, con đường phía trước sẽ còn nhiều khó khăn và thử thách. Nhưng anh sẽ không bỏ cuộc. Anh sẽ chiến đấu đến cùng, để tìm lại chính mình và thoát khỏi mê cung của tầng 13.

Bởi vì anh biết rằng, ánh sáng luôn chiến thắng bóng tối, và hy vọng luôn tồn tại.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com