Tầng Thứ 13

Chương 8



Cuộc gặp gỡ với phiên bản thành đạt nhưng cô đơn đã để lại trong Minh nhiều suy tư. Anh bắt đầu tự hỏi, điều gì thực sự quan trọng trong cuộc sống? Thành công, tiền bạc, hay là những mối quan hệ, tình yêu thương?

Lang thang trong hành lang vô tận, Minh cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Anh cần một nơi để nghỉ ngơi, để suy ngẫm.

Đột nhiên, anh thấy một cánh cửa gỗ đơn sơ ở phía trước. Không có ánh sáng nào hắt ra từ bên trong, chỉ có một khoảng tối đen kịt. Nhưng không hiểu sao, Minh lại cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt, thôi thúc anh bước vào cánh cửa đó.

Anh mở cửa, bước vào.

Căn phòng tối đen như mực, Minh không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Anh dò dẫm bước đi, cố gắng cảm nhận mọi thứ xung quanh. Anh chạm phải một chiếc ghế, rồi một chiếc bàn. Căn phòng có vẻ giống như một căn phòng ngủ.

Khi mắt anh dần quen với bóng tối, anh bắt đầu nhìn thấy những hình ảnh mờ ảo. Anh thấy một chiếc giường đơn, một tủ quần áo cũ kỹ, và một vài bức ảnh treo trên tường.

Đột nhiên, một ánh sáng yếu ớt xuất hiện, soi rõ hơn căn phòng. Ánh sáng phát ra từ một chiếc đèn bàn nhỏ đặt trên chiếc bàn cạnh giường.

Minh tiến lại gần chiếc đèn, và anh giật mình khi nhìn thấy những bức ảnh trên tường. Đó là những bức ảnh của anh, nhưng không phải là anh của hiện tại. Đó là anh của thời sinh viên, trẻ trung, tràn đầy sức sống, và… đang cười rạng rỡ bên cạnh một cô gái xinh đẹp.

Minh bàng hoàng nhìn những bức ảnh, ký ức ùa về như một cơn lũ. Anh nhớ lại những ngày tháng tươi đẹp bên cạnh người con gái đó. Cô tên là Lan, là người yêu của anh, là người mà anh đã từng yêu thương hơn tất cả mọi thứ trên đời.

Nhưng rồi, một tai nạn khủng khiếp đã cướp đi Lan mãi mãi. Một chiếc xe tải mất lái đã đ.â.m vào xe máy của hai người, Lan đã c.h.ế.t ngay tại chỗ, còn Minh may mắn sống sót nhưng mang trong mình những vết thương cả về thể xác lẫn tinh thần.

Cái c.h.ế.t của Lan đã thay đổi Minh mãi mãi. Anh trở nên khép kín, u uất, và mất niềm tin vào cuộc sống. Anh chôn vùi những ký ức về Lan, cố gắng quên đi tất cả những gì liên quan đến cô.

Nhưng ở tầng 13, những ký ức bị chôn vùi đó đã sống lại.

Minh nhìn những bức ảnh, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Anh cảm thấy một nỗi đau xé lòng, một sự hối hận vô bờ bến. Anh đã không thể bảo vệ Lan, anh đã không thể giữ cô ở lại bên mình.

"Lan… anh xin lỗi," Minh nghẹn ngào nói, "Anh xin lỗi vì đã không thể bảo vệ em."

Đột nhiên, căn phòng rung chuyển. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn trở nên chập chờn, và một giọng nói vang lên trong phòng.

"Cậu đã cố gắng quên đi quá khứ, Minh ạ," giọng nói nói, "Nhưng quá khứ không bao giờ biến mất. Nó luôn ở bên cậu, ám ảnh cậu, và định hình con người cậu."

Minh nhìn xung quanh, không thấy ai cả. "Ai nói vậy?" anh hỏi.

"Tôi là ký ức của cậu," giọng nói đáp, "Tôi là những gì cậu đã từng trải qua, những gì cậu đã từng cảm nhận, và những gì cậu đã từng yêu thương."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Tôi không muốn nhớ lại," Minh nói, "Tôi muốn quên đi tất cả. Tôi muốn thoát khỏi nỗi đau này."

"Cậu không thể trốn chạy khỏi quá khứ," giọng nói nói, "Cậu phải đối diện với nó, cậu phải chấp nhận nó, và cậu phải học hỏi từ nó."

"Tôi không biết làm thế nào," Minh nói, "Tôi quá đau khổ, tôi không thể chịu đựng được nữa."

"Hãy nhớ lại những kỷ niệm đẹp về Lan," giọng nói nói, "Hãy nhớ lại tình yêu thương mà hai người đã dành cho nhau. Hãy nhớ lại những gì Lan đã dạy cho cậu về cuộc sống."

Minh nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại những kỷ niệm đẹp về Lan. Anh nhớ lại nụ cười tươi tắn của cô, giọng nói ngọt ngào của cô, và những cái ôm ấm áp của cô. Anh nhớ lại những buổi hẹn hò lãng mạn, những chuyến đi chơi vui vẻ, và những khoảnh khắc hạnh phúc bên nhau.

Anh nhận ra rằng, Lan không chỉ là một nỗi đau, mà còn là một niềm vui, một nguồn cảm hứng, và một động lực để anh sống tốt hơn.

"Tôi… tôi hiểu rồi," Minh nói, "Lan không muốn tôi đau khổ. Cô ấy muốn tôi sống hạnh phúc."

"Đúng vậy," giọng nói đáp, "Hãy sống cho cả hai người. Hãy thực hiện những ước mơ mà Lan đã không thể thực hiện. Hãy yêu thương những người xung quanh cậu, và hãy trân trọng từng khoảnh khắc trong cuộc sống."

Minh mở mắt ra, cảm thấy một sự nhẹ nhõm trong lòng. Anh không còn cảm thấy đau khổ và tuyệt vọng như trước nữa. Anh đã chấp nhận cái c.h.ế.t của Lan, và anh đã sẵn sàng sống tiếp cuộc đời của mình.

Anh nhìn những bức ảnh trên tường, mỉm cười. "Cảm ơn em, Lan," anh nói, "Anh sẽ không bao giờ quên em. Anh sẽ luôn yêu em."

Đột nhiên, căn phòng rung chuyển dữ dội. Những bức ảnh rơi xuống, chiếc đèn bàn tắt ngúm.

"Đã đến lúc cậu phải đi rồi," giọng nói nói, "Hãy mang theo những ký ức về Lan, và hãy sống một cuộc đời ý nghĩa."

Minh gật đầu, "Tôi sẽ làm như vậy."

Anh quay người bước ra khỏi căn phòng, và cánh cửa đóng sầm lại sau lưng anh. Anh đứng một mình trong hành lang, cảm thấy một sự bình yên trong lòng. Anh đã giải tỏa được những ký ức bị chôn vùi, và anh đã tìm thấy lại được niềm tin vào cuộc sống.

Anh biết rằng, anh sẽ không bao giờ quên Lan, nhưng anh cũng sẽ không để nỗi đau quá khứ ám ảnh anh. Anh sẽ sống tiếp cuộc đời của mình, và anh sẽ làm cho Lan tự hào.

Anh bước đi, với một trái tim tràn đầy yêu thương và hy vọng. Anh đã học được một bài học quan trọng về quá khứ, và anh đã sẵn sàng đối mặt với tương lai.

Bởi vì anh biết rằng, tình yêu là vĩnh cửu, và ký ức là bất diệt.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com