Tầng Thứ 13

Chương 7



Lá thư của mẹ đã tiếp thêm cho Minh sức mạnh và niềm tin. Anh không còn cảm thấy lạc lõng và tuyệt vọng như trước nữa. Anh biết rằng, anh phải tiếp tục cuộc hành trình của mình, phải đối diện với những thử thách phía trước.

Đi hết hành lang, Minh thấy một cánh cửa lớn bằng kính, bên trong là một văn phòng làm việc hiện đại và sang trọng. Ánh đèn neon hắt ra từ bên trong, tạo nên một không gian sáng sủa và chuyên nghiệp.

Minh tiến lại gần, nhìn qua cánh cửa kính. Anh thấy một người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc, chăm chú gõ bàn phím. Người đàn ông mặc một bộ vest lịch lãm, mái tóc được chải chuốt cẩn thận, và trên khuôn mặt toát lên vẻ thành đạt và tự tin.

Một lần nữa, Minh sững sờ khi nhận ra người đàn ông đó có khuôn mặt giống hệt anh. Nhưng khác với phiên bản nghiện rượu mà anh đã gặp trước đó, phiên bản này trông khỏe mạnh, giàu có, và thành công.

Anh do dự một lát, rồi quyết định mở cửa bước vào.

Tiếng mở cửa khiến người đàn ông ngẩng đầu lên. Anh ta nhìn Minh, cau mày.

"Cậu là ai? Sao lại tự tiện xông vào văn phòng của tôi?" Anh ta hỏi, giọng lạnh lùng và khó chịu.

"Tôi… tôi là Minh," Minh đáp, "Tôi… tôi không biết đây là văn phòng của anh."

Người đàn ông nhíu mày, nhìn Minh từ đầu đến chân. "Minh? Cậu nói cậu tên là Minh? Thật nực cười. Tên của tôi cũng là Minh, và tôi là chủ sở hữu của công ty này."

"Tôi biết," Minh nói, "Tôi… tôi đến từ một nơi khác."

Người đàn ông bật cười, "Một nơi khác? Cậu đang nói cái gì vậy? Cậu là một trong những kẻ quấy rối mà tôi thường gặp phải sao?"

"Không, không phải vậy," Minh vội vàng giải thích, "Tôi thực sự đến từ một nơi khác. Tôi đang ở tầng 13, và tôi… tôi đã gặp những phiên bản khác của bản thân mình."

Người đàn ông nhìn Minh như thể anh ta là một kẻ điên. "Tầng 13? Phiên bản khác? Cậu bị ảo giác à? Hay là cậu đang sử dụng ma túy?"

"Tôi không nói dối," Minh nói, "Tôi đã gặp một người đàn ông nghiện rượu, anh ta cũng có khuôn mặt giống hệt chúng ta. Anh ta nói rằng anh ta là một phiên bản khác của tôi, một phiên bản đã đi sai đường."

Người đàn ông im lặng một lát, rồi đứng dậy khỏi ghế. Anh ta bước lại gần Minh, nhìn thẳng vào mắt anh.

"Nếu những gì cậu nói là sự thật," anh ta nói, "Vậy thì tôi là phiên bản thành công của cậu. Tôi là một nhà biên kịch nổi tiếng, tôi có một công ty sản xuất phim ảnh riêng, và tôi có tất cả những gì mà tôi mong muốn."

Minh nhìn người đàn ông, cảm thấy một sự ngưỡng mộ và ghen tị lẫn lộn. Anh ước gì anh cũng có thể thành công như anh ta.

"Anh… anh đã làm gì để đạt được thành công như vậy?" Minh hỏi.

Người đàn ông cười khẩy, "Tôi đã làm việc chăm chỉ, tôi đã hy sinh nhiều thứ, và tôi đã không bao giờ từ bỏ ước mơ của mình. Đó là tất cả những gì cần thiết."

"Nhưng… nhưng có phải anh đã phải trả giá đắt cho sự thành công của mình không?" Minh hỏi, nhớ lại lời cảnh báo của người đàn ông nghiện rượu.

Người đàn ông im lặng một lát, rồi quay mặt đi. "Thành công nào cũng có cái giá của nó," anh ta nói, "Tôi đã phải hy sinh thời gian cho gia đình, tôi đã phải đối mặt với những áp lực và căng thẳng, và tôi đã phải cạnh tranh với những đối thủ mạnh mẽ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Và anh có hạnh phúc không?" Minh hỏi.

Người đàn ông quay lại nhìn Minh, ánh mắt trở nên lạnh lùng và xa cách. "Hạnh phúc? Đó là một khái niệm xa xỉ đối với tôi. Tôi không có thời gian để nghĩ đến hạnh phúc. Tôi chỉ quan tâm đến công việc và sự nghiệp của mình."

Minh nhìn người đàn ông, cảm thấy một nỗi thất vọng dâng trào trong lòng. Anh nhận ra rằng, thành công không phải là tất cả. Nếu anh đánh mất những giá trị quan trọng trong cuộc sống, thì thành công cũng trở nên vô nghĩa.

"Tôi hiểu rồi," Minh nói, "Anh đã thành công, nhưng anh đã đánh mất chính mình."

Người đàn ông nhíu mày, "Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu."

"Anh đã trở nên quá tham vọng, quá tàn nhẫn, và quá cô đơn," Minh nói, "Anh đã đánh mất tình yêu, tình bạn, và cả lòng nhân ái. Anh chỉ còn lại công việc và tiền bạc."

Người đàn ông tức giận, "Cậu không có quyền phán xét tôi. Cậu không biết gì về cuộc sống của tôi."

"Có lẽ tôi không biết," Minh nói, "Nhưng tôi biết rằng anh không hạnh phúc. Anh đang cố gắng lấp đầy sự trống rỗng trong lòng bằng công việc và tiền bạc, nhưng anh không thể."

Người đàn ông im lặng, không nói gì. Anh ta nhìn Minh, ánh mắt trở nên buồn bã và cô đơn.

"Có lẽ cậu đúng," anh ta nói, "Có lẽ tôi đã đánh mất chính mình. Nhưng tôi không biết làm thế nào để thay đổi."

"Hãy bắt đầu bằng việc quan tâm đến những người xung quanh anh," Minh nói, "Hãy dành thời gian cho gia đình và bạn bè của anh. Hãy tìm kiếm những niềm vui nhỏ nhặt trong cuộc sống. Và hãy nhớ rằng, thành công không phải là tất cả."

Người đàn ông nhìn Minh, ánh mắt trở nên hy vọng hơn. "Cậu nghĩ rằng tôi có thể thay đổi được không?" anh ta hỏi.

"Tôi tin là có," Minh nói, "Tất cả đều nằm trong tay anh."

Đột nhiên, văn phòng rung chuyển. Ánh đèn nhấp nháy, mọi thứ trở nên mờ ảo.

"Đã đến lúc cậu phải đi rồi," người đàn ông nói, "Cảm ơn cậu vì đã cho tôi một bài học."

Minh gật đầu, "Chúc anh may mắn."

Anh quay người bước ra khỏi văn phòng, và cánh cửa đóng sầm lại sau lưng anh. Anh đứng một mình trong hành lang, cảm thấy một sự nhẹ nhõm trong lòng. Anh đã giúp một phiên bản của bản thân mình nhận ra sai lầm, và anh hy vọng rằng anh ta sẽ có thể thay đổi cuộc sống của mình.

Nhưng anh cũng tự hỏi, liệu anh có thể thay đổi cuộc sống của mình không? Liệu anh có thể trở thành một người tốt hơn, một người hạnh phúc hơn?

Anh không biết câu trả lời, nhưng anh quyết tâm tìm kiếm nó. Anh sẽ tiếp tục cuộc hành trình của mình, và anh sẽ không bao giờ từ bỏ hy vọng.

Bởi vì anh biết rằng, ở tầng 13, mọi thứ đều có thể xảy ra.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com