Minh bước đi trên hành lang sáng sủa, cảm nhận được một luồng sinh khí mới đang tràn vào cơ thể. Anh biết rằng, mình đang đi đúng hướng, cánh cửa thoát khỏi tầng 13 không còn xa nữa.
Nhưng khi anh đi sâu hơn vào hành lang, anh bắt đầu cảm thấy một điều kỳ lạ. Không gian xung quanh anh dường như đang thay đổi, trở nên méo mó và biến dạng. Những bức tường rung chuyển, hành lang dài ra vô tận, và ánh sáng trở nên chập chờn, ảo ảnh.
Minh cảm thấy chóng mặt và buồn nôn. Anh dừng lại, cố gắng lấy lại thăng bằng. Anh tự hỏi, chuyện gì đang xảy ra?
"Cậu đang đến gần ngưỡng cửa cuối cùng," một giọng nói vang lên trong đầu Minh.
Minh giật mình, "Ai nói vậy?" Anh hỏi.
"Tôi là tầng 13," giọng nói đáp, "Tôi là tất cả những gì cậu đã trải qua, tất cả những gì cậu đã học được, và tất cả những gì cậu sắp trở thành."
"Tầng 13?" Minh hỏi, "Nhưng tôi tưởng anh chỉ là một nơi, một không gian."
"Tôi không chỉ là một không gian," giọng nói đáp, "Tôi là một tầng tâm thức. Tôi là nơi mà những phiên bản khác nhau của cậu tồn tại, nơi mà những ký ức bị chôn vùi sống lại, và nơi mà những quyết định quan trọng được đưa ra."
"Tôi không hiểu," Minh nói, "Vậy tại sao anh lại đưa tôi đến đây? Tại sao anh lại cho tôi trải qua những thử thách này?"
"Tôi muốn giúp cậu," giọng nói đáp, "Tôi muốn cậu đối diện với bản thân mình, chấp nhận những khuyết điểm của mình, và tìm thấy được con đường đúng đắn."
"Nhưng tại sao lại là tôi?" Minh hỏi, "Có rất nhiều người khác ngoài kia cũng cần sự giúp đỡ."
"Bởi vì cậu có tiềm năng," giọng nói đáp, "Cậu là một người nhạy cảm, giàu tình cảm, và luôn muốn làm điều tốt. Nhưng cậu đã bị lạc lối, cậu đã đánh mất niềm tin vào bản thân mình. Tôi muốn giúp cậu tìm lại được chính mình."
Minh im lặng suy nghĩ. Anh nhận ra rằng, những gì tầng 13 nói đều có lý. Anh đã từng là một người đầy nhiệt huyết và đam mê, nhưng cuộc sống đã vùi dập anh, khiến anh trở nên khép kín và u uất. Anh đã đánh mất niềm tin vào bản thân mình, và anh đã không còn hy vọng vào tương lai.
Nhưng ở tầng 13, anh đã đối diện với những phiên bản khác của bản thân, anh đã học được những bài học quý giá, và anh đã tìm lại được niềm tin và hy vọng.
Anh cảm thấy biết ơn tầng 13. Anh biết rằng, nếu không có những thử thách và khó khăn, anh sẽ không bao giờ có thể trưởng thành và mạnh mẽ như bây giờ.
"Cảm ơn anh," Minh nói, "Tôi hiểu rồi. Anh đã giúp tôi rất nhiều."
"Tôi rất vui vì cậu đã hiểu," giọng nói đáp, "Nhưng cuộc hành trình của cậu vẫn chưa kết thúc. Cậu sắp đến ngưỡng cửa cuối cùng, và cậu phải vượt qua nó để thực sự thoát khỏi tầng 13."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ngưỡng cửa cuối cùng?" Minh hỏi, "Đó là gì?"
"Đó là sự chấp nhận," giọng nói đáp, "Cậu phải chấp nhận tất cả những gì cậu đã trải qua, tất cả những gì cậu đã làm, và tất cả những gì cậu sắp trở thành. Cậu phải yêu thương bản thân mình, dù cho có những khuyết điểm và sai lầm."
Minh cảm thấy một sự lo lắng dâng trào trong lòng. Anh biết rằng, chấp nhận bản thân mình là điều khó khăn nhất. Anh đã luôn tự trách mình vì những sai lầm trong quá khứ, anh đã luôn so sánh mình với những người khác, và anh đã luôn cảm thấy mình không đủ tốt.
Làm sao anh có thể chấp nhận bản thân mình, khi anh còn có quá nhiều điều phải hối tiếc?
"Tôi không biết làm thế nào," Minh nói, "Tôi đã làm quá nhiều điều sai trái, tôi không xứng đáng được tha thứ."
"Cậu đang quá khắt khe với bản thân mình," giọng nói đáp, "Ai cũng mắc sai lầm. Quan trọng là cậu phải học hỏi từ những sai lầm đó, và cố gắng không lặp lại chúng."
"Nhưng tôi đã làm tổn thương rất nhiều người," Minh nói, "Tôi không thể tha thứ cho bản thân mình."
"Hãy tha thứ cho bản thân mình, Minh ạ," giọng nói đáp, "Bởi vì nếu cậu không tha thứ cho bản thân mình, cậu sẽ không bao giờ có thể tìm thấy được sự bình yên. Hãy nhớ rằng, cậu xứng đáng được yêu thương, và cậu xứng đáng được hạnh phúc."
Minh im lặng suy nghĩ. Anh biết rằng, tầng 13 nói đúng. Anh không thể sống trong quá khứ mãi được. Anh phải tha thứ cho bản thân mình, và anh phải tiến về phía trước.
Anh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, và cố gắng cảm nhận tình yêu thương dành cho bản thân mình. Anh nhớ lại những khoảnh khắc hạnh phúc trong cuộc đời, những thành công mà anh đã đạt được, và những người mà anh yêu thương.
Anh nhận ra rằng, anh không hoàn toàn là một người xấu. Anh cũng có những phẩm chất tốt đẹp, và anh cũng xứng đáng được yêu thương.
Anh mở mắt ra, và anh cảm thấy một sự thay đổi lớn lao trong tâm hồn. Anh không còn cảm thấy tự ti và mặc cảm như trước nữa. Anh đã chấp nhận bản thân mình, và anh đã yêu thương bản thân mình.
Anh cảm thấy một sức mạnh mới dâng trào trong cơ thể. Anh biết rằng, anh đã sẵn sàng vượt qua ngưỡng cửa cuối cùng.
Anh bước đi, và anh thấy một cánh cửa lớn ở phía trước. Cánh cửa được làm bằng ánh sáng, và nó tỏa ra một nguồn năng lượng ấm áp và tích cực.
Anh tiến lại gần cánh cửa, và anh biết rằng, đây là cánh cửa dẫn đến tự do.
Anh đặt tay lên cánh cửa, và anh cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Anh nhắm mắt lại, và anh cảm thấy mình đang bay lên, bay lên, bay lên.
Khi anh mở mắt ra, anh thấy mình đang ở một nơi hoàn toàn khác. Anh không còn ở tầng 13 nữa. Anh đã thoát khỏi mê cung của tâm trí, và anh đã tìm thấy được tự do.