Minh mở mắt, cảm nhận ánh sáng dịu nhẹ tràn vào. Anh nằm trên giường, trong căn phòng quen thuộc của mình. Căn phòng 1304, nơi anh đã bắt đầu cuộc hành trình kỳ lạ ở tầng 13.
Anh ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Mọi thứ vẫn như cũ: chiếc giường đơn cũ kỹ, cái bàn làm việc nhỏ, chiếc tủ quần áo sờn rách. Nhưng có một điều gì đó đã thay đổi. Căn phòng không còn mang đến cảm giác lạnh lẽo và cô độc như trước nữa. Nó ấm áp, thân thiện, như một tổ ấm thực sự.
Anh bước ra khỏi phòng, đi về phía thang máy. Khi anh bước vào thang máy, anh cẩn thận nhìn vào bảng điều khiển. Các nút bấm từ 1 đến 12 vẫn còn đó, nhưng không có nút nào mang số 13.
Tầng 13 đã biến mất.
Minh thở phào nhẹ nhõm. Anh biết rằng, tầng 13 không phải là một nơi thực sự, mà là một tầng tâm thức, một không gian nội tâm mà anh cần phải khám phá để trưởng thành và hoàn thiện bản thân.
Anh bấm nút xuống tầng 1, và thang máy bắt đầu di chuyển. Anh nhìn ra ngoài, thấy những tầng nhà quen thuộc lướt qua. Anh cảm thấy một sự bình yên trong lòng. Anh đã trở về, không chỉ với tòa nhà, mà còn với chính mình.
Khi thang máy dừng lại ở tầng 1, Minh bước ra ngoài, đi về phía sảnh. Anh thấy bà cụ đang tưới cây, vẫn với mái tóc bạc phơ và lưng còng.
Bà cụ ngước lên nhìn Minh, mỉm cười hiền hậu. "Cháu đã trở lại," bà nói.
"Vâng," Minh đáp, "Cháu đã trở lại."
"Cháu đã tìm thấy những gì mình cần tìm rồi chứ?" Bà cụ hỏi.
Minh gật đầu, "Vâng, cháu đã tìm thấy. Cháu đã đối diện với bản thân mình, cháu đã chấp nhận những khuyết điểm của mình, và cháu đã tìm thấy được con đường đúng đắn."
Bà cụ mỉm cười, "Vậy thì tốt. Cuộc sống là một hành trình dài, và cháu sẽ còn phải đối diện với nhiều thử thách khác. Nhưng cháu đã có được những bài học quý giá, và cháu sẽ có đủ sức mạnh để vượt qua tất cả."
Minh cảm ơn bà cụ, rồi bước ra khỏi tòa nhà. Mưa đã tạnh, và ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống thành phố. Minh hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành tràn vào phổi. Anh cảm thấy tràn đầy năng lượng và hy vọng.
Anh quyết định đến bệnh viện, thăm mẹ. Anh muốn kể cho bà nghe về những gì anh đã trải qua ở tầng 13, về những bài học mà anh đã học được, và về niềm tin mới mà anh đã tìm thấy.
Khi anh đến bệnh viện, anh thấy bác sĩ đang đứng trước cửa phòng bệnh của mẹ anh. Bác sĩ nhìn Minh, mỉm cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Có một tin tốt lành," bác sĩ nói, "Mẹ cậu đã tỉnh lại."
Minh sững sờ, không thể tin vào tai mình. Anh chạy vào phòng bệnh, và anh thấy mẹ anh đang mở mắt nhìn anh.
Minh ôm chầm lấy mẹ, nước mắt tuôn rơi không ngừng. "Mẹ ơi, con yêu mẹ," anh nói, "Con cảm ơn mẹ vì đã không bỏ rơi con."
Mẹ anh xoa đầu anh, mỉm cười hiền hậu. "Mẹ sẽ không bao giờ bỏ rơi con," bà nói, "Con trai của mẹ."
Minh biết rằng, mẹ anh đã trở lại, và anh không còn cô đơn nữa. Anh đã có gia đình, bạn bè, và những người yêu thương anh. Anh không cần phải trốn chạy khỏi cuộc sống, anh có thể đối diện với tất cả những khó khăn và thử thách.
Anh sẽ sống một cuộc đời ý nghĩa, anh sẽ yêu thương những người xung quanh anh, và anh sẽ không bao giờ từ bỏ hy vọng. Anh sẽ chứng minh cho tất cả mọi người thấy rằng, anh đã học được những bài học quý giá ở tầng 13, và anh đã trở thành một người tốt hơn.
Minh ngồi bên cạnh mẹ anh, nắm tay bà, và kể cho bà nghe về những gì anh đã trải qua. Anh kể về những phiên bản khác của bản thân, về những ký ức bị chôn vùi, và về những bài học mà anh đã học được.
Mẹ anh lắng nghe anh, mỉm cười hiền hậu. Bà biết rằng, con trai bà đã trải qua một cuộc hành trình khó khăn, nhưng anh đã trở về, mạnh mẽ hơn và trưởng thành hơn.
Khi Minh kể xong câu chuyện, mẹ anh nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, nói, "Mẹ tự hào về con, Minh ạ. Con trai của mẹ."
Minh mỉm cười, "Con cũng yêu mẹ, mẹ ơi," anh nói.
Anh biết rằng, cuộc hành trình của anh ở tầng 13 đã kết thúc. Anh đã vượt qua những thử thách, anh đã học được những bài học, và anh đã tìm thấy được chính mình.
Anh đã trở về, và anh không còn là anh của ngày xưa nữa. Anh là một người mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn, và đầy hy vọng hơn.